Chương 940: Cuộc đời này đáng giá


Mấy ngày nay cô dùng con dao găm Thụy Sĩ nhỏ kia cũng có thể mổ cá một cách thuần thục, hiện tại dùng dao phay dài lại càng dễ 8làm hơn.

Cố Niệm Chi vừa đánh vảy, vừa hỏi Josephine:
Trong tu viện của các vị có bao nhiêu người nhỉ? Tôi chỉ bắt đư3ợc năm con cá thôi, liệu có đủ ăn không?


Josephine cười nói:
Vừa đủ, chúng tôi tổng cộng chỉ có năm người, tính cả M9ẹ bề trên. Hôm nay, Mẹ bề trên đã dậy làm bữa sáng từ sáng sớm, bây giờ đã về ngủ rồi, cho nên chỉ còn bốn người thôi, tính cả6 cô mới là năm người.


Ok!
Josephine vội vàng gật đầu. Cô ta cũng không hiểu tại sao Mẹ bề trên nhất định bắt Cố Niệm Chi ăn một mình trong phòng. Trước kia tu viện của bọn họ không phải là chưa từng tiếp đãi lữ khách lạc đường, tất cả họ đều ăn cơm cùng với mọi người, giống như người một nhà mà.
Nghe cô ta nói vậy, tim Cố Niệm Chi lại chợt đập thịch một cái, cười nói:
Có lẽ là Mẹ bề trên có lý do riêng thôi, vậy tôi xuống dưới không sao chứ?


Không sao, không sao! Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có thể có chuyện gì được chứ?
Josephine không thấy có vấn đề gì cả,
Vả lại cô còn nướng cá cho chúng tôi ăn nữa, những lữ khách kia còn chẳng làm gì, chỉ chờ chúng tôi hầu hạ thôi.

Cho dù Cố Niệm Chi không nói thật, cũng không liên quan tới cô ta.
Vừa nghĩ như thế, thái độ của Josephine đối với Cố Niệm Chi cũng tốt hơn. Cô ta vô cùng hứng thú đứng bên cạnh nhìn cô nướng cá, hỏi:
Phải nướng khoảng bao lâu?

Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ đeo tay, đáp:
Khoảng mười lăm phút là được.

Cặp mắt của Josephine mở to tới nỗi đã sắp rơi cả ra ngoài,
Ôi Cereus, không ngờ cô lại nướng cá giỏi như vậy đấy! Nhìn đã thấy ngon lắm rồi! Cá nướng của nhà hàng bốn sao Michelin cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!


Ôi sơ Josephine, sơ khoa trương quá đấy!
Cố Niệm Chi cười không khép được miệng.
Nói cho cùng, một cô gái khi còn ở Đế quốc Hoa Hạ nấu gì cũng không xong như cô mà lại có thể khiến một nữ tu sĩ nước Đức thừa nhận như thế thì cô cảm thấy đời này đã đáng giá rồi.
Quả nhiên sử dụng lò nướng hợp tiêu chuẩn, bỏ thêm gia vị phù hợp thì sẽ làm được món cá thơm ngon ngay.
Chờ đủ thời gian, Cố Niệm Chi vừa mở cửa lò nướng vừa đeo găng tay to, lấy khay nướng ra.
Năm con cá nướng ở bên trong vàng ươm, vẫn còn nổ dầu xì xèo, vừa nhìn đã thấy cực kì ngon miệng.

Đúng vậy, ở đấy núi cao quá, tín hiệu rất kém. Bình thường cũng không có tín hiệu gì.
Josephine nhún vai tỏ vẻ không sao cả,
Dù sao chúng tôi cũng không lên mạng, lại càng không cần liên lạc với bên ngoài, cho nên điện thoại và Internet không quan trọng lắm với chúng tôi.

Cố Niệm Chi thầm kêu khổ, cô cần điện thoại và Internet mà!
Xem ra chỉ có thể tìm Mẹ bề trên mượn điện thoại dùng một lát thôi.
Cô chia năm con cá nướng thơm nức ra chiếc đĩa sứ màu trắng dài hẹp viền mạ vàng, rồi đặt trong một cái khay lớn.
Josephine xung phong dẫn cô tới phòng ăn:
Đi nào, mang tới phòng ăn dưới lầu cho bọn họ nhìn thử!

Cố Niệm Chi gật đầu thật mạnh,
Mang bữa sáng của tôi xuống cùng luôn đi, mọi người ăn cùng nhau mới vui.


Thật à? Vậy thì tốt quá!
Nét mặt Cố Niệm Chi lộ rõ vẻ vui mừng, nhanh nhẹn xử lý cá xong xuôi, tìm muối trong phòng bếp xoa một ít lên mình cá, lại cho thêm chút mật cỏ linh lăng, phết dầu ô liu lên, tiếp đó thả vào trong khay, đặt vào lò nướng.
Josephine đứng ở bên cạnh cười hòa nhã, nói:
Tư thế cầm cá của cô trông thuận tay nhỉ…


Đúng vậy, lúc ở nhà tôi thích tự mình câu cá rồi nướng ăn.
Cố Niệm Chi tránh nặng tìm nhẹ, không sa vào câu hỏi gài bẫy của Josephine.
Tối hôm qua Josephine nghe Mẹ bề trên nói rằng Cố Niệm Chi đang nói dối, trong lòng cũng có chút chán ghét. Nhưng bây giờ, nhìn thấy con người của Cố Niệm Chi, nghe cách cô nói chuyện, cô ta lại không cảm thấy có vấn đề gì nữa.
Cô ta không quan tâm Cố Niệm Chi có nói dối hay không.
Ở cái tu viện chỉ có năm người thế này, Josephine thật sự không biết còn có thứ gì đáng giá để người ta bày mưu tính kế nữa.
Cố Niệm Chi lại vòng vo hỏi chuyện liên quan tới Mẹ bề trên,
Sơ nói là sáng nay Mẹ bề trên làm bữa sáng ở đây sao? Chỉ có một mình bà ấy à?


Đúng vậy, vốn dĩ hôm nay do một sơ khác làm bữa sáng, chúng tôi vẫn luôn thay phiên nhau làm việc. Thế nhưng, sáng nay Mẹ bề trên lại nói là bà ấy muốn đích thân làm, bảo sơ kia rời đi.
Josephine hít sâu một hơi, trong không khí toàn là mùi thơm của cá nướng, chắc chắn là ăn rất ngon.
Cố Niệm Chi cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Con cá bạc bé này vô cùng non mềm, nướng lâu quá ăn không ngon.
Josephine vừa ngồi chờ cùng với cô, vừa nói với Cố Niệm Chi về các tập quán của tu viện này.
Cố Niệm Chi tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng ừ một tiếng, hỏi:
Vậy là trong tu viện của các vị chỉ có phòng của Mẹ bề trên mới có điện thoại thôi ư? Bình thường ở đây không thể lên mạng, điện thoại di động cũng không có tín hiệu à?

Hóa ra nữ tu sĩ lớn tuổi nhìn cô không vừa mắt sáng nay chính là Mẹ bề trên…
Trong lòng5 Cố Niệm Chi thoáng cảnh giác, nhưng khống chế cảm xúc rất nhanh, cô nói:
Vậy tôi sẽ nướng hết chỗ này, mỗi người một con nhé.


Ok, cô cứ nướng ở trong đây đi, tôi có thể giúp cô.
Josephine nói chuyện rất sảng khoái.
Cố Niệm Chi không khỏi xấu hổ.

Nếu là lúc trước, có lẽ cô cũng là một trong những thành phần lữ khách không hiểu chuyện chờ người khác
hầu hạ
rồi…

Hai người đi tới trước cửa phòng Cố Niệm Chi, Josephine đi vào mang khay bữa sáng của Cố Niệm Chi ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.