Chương 941: Cuộc đời này đáng giá
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1185 chữ
- 2022-02-09 04:24:45
Ánh mắt của ba nữ tu sĩ kia lập tức bị cá nướng hấp dẫn, đôi mắt lập tức phát sáng, lại càng niềm nở với Cố Niệm Chi hơn.
Cố Niệm Chi8 thầm buồn cười, trong lòng nghĩ, đây có phải chính là ví dụ hình dung cho câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm không nhỉ…
Sự chú ý của Josephine dồn hết trên người nữ tu sĩ kia. Cô ta khom lưng xuống sờ trán của Tess, xong lại dùng tay kiểm tra hô hấp của cô ấy, cười nói:
Không sao, không sao, đúng là sơ ấy đang ngủ thật, vậy hãy để sơ ấy ngủ một lát đi. Nếu sơ ấy mà phát sốt thì chúng ta đưa sơ ấy đi bệnh viện sau.
Josephine tránh ra, Cố Niệm Chi tiến lên nhìn thử nữ tu sĩ kia. Sắc mặt cô ấy hồng hào, hơi thở dài, ngủ vô cùng sâu.
(3) Ý nói là đã nhận đồ gì đó của người khác thì cũng không tiện cáu gắt, phê phán người đó nữa.
Josephine kéo Cố Niệm Chi ngồi xuống9 vị trí đối diện ba nữ tu sĩ kia, thuận tay đặt khay bữa sáng của Cố Niệm Chi ở trước mặt cô.
Nữ tu sĩ khá gầy ngồi đối diện nhìn th6ấy bữa sáng trong chiếc khay đặt trước mặt Cố Niệm Chi, hâm mộ nói:
Cereus, không ngờ cô lại được ăn thịt xông khói và trứng rán?! Hiếm có 5thật đấy… Một tuần chúng tôi mới có thể ăn thịt xông khói một lần thôi.
Cố Niệm Chi nhìn bữa sáng của ba người ngồi đối diện, đều là hai ổ bánh mỳ ngọt việt quất, một chiếc bánh muffin việt quất, giống như cô, nhưng mà bọn họ có thêm một bát cháo yến mạch, còn cô thì có thêm một đĩa thịt xông khói và trứng rán.
Josephine nghe xong cũng buồn cười, nói:
Đang ngủ á? Rốt cuộc là hôn mê, hay là đang ngủ?
Nói xong, bọn họ cùng nhau đi tới phòng của nữ tu sĩ Tess.
Cố Niệm Chi đổi lấy bữa sáng từ chỗ nữ tu sĩ kia, vừa hay là nữ tu sĩ này cũng đang đợi Josephine xuống để cùng ăn với nhau nên bọn họ đều chưa ăn, khay đồ ăn sáng vẫn còn sạch sẽ tinh tươm để đổi.
Mọi người đều cảm thấy hài lòng, vừa ăn cá nướng do Cố Niệm Chi làm, vừa ăn bữa sáng của tu viện, cười cười nói nói, bầu không khí hết sức rộn rã.
Cố Niệm Chi nhìn kĩ, phát hiện ra nữ tu sĩ tên Tess này chính là người đã đổi bữa sáng với cô.
Đáy lòng cô chùng xuống, sau đó lặng lẽ lùi lại một bước.
Cố Niệm Chi vươn tay ra bấm mạnh vào huyệt nhân trung trên mặt cô ấy.
Người bình thường nếu như đột nhiên té xỉu hoặc là ngất lịm, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng là có thể tỉnh lại.
Nhưng Cố Niệm Chi bấm mạnh như vậy, dù là người ngất lịm cũng đã tỉnh rồi, thế mà nữ tu sĩ Tess vẫn ngủ ngáy o o…
Vừa mới ăn sáng xong, quay đi quay lại đã ngủ say tới mức này, có khác gì bị hôn mê đâu chứ?
Cố Niệm Chi không muốn nghĩ quá sâu.
Ít nhất bốn nữ tu sĩ khác sẽ không có vấn đề đúng không?
Josephine ngại ngùng nói với Cố Niệm Chi:
Đừng nghe cô ấy, thực ra một tuần ăn thịt xông khói một lần cũng không sao, tốt cho sức khỏe.
Cố Niệm Chi mỉm cười chia từng con cá nướng cho các nữ tu sĩ kia, đồng thời thản nhiên hỏi Josephine:
Mọi khi các vị cũng chiêu đãi lữ khách tìm nơi ngủ trọ như thế này sao?
Trong lòng Cố Niệm Chi đã có kết luận chắc chắn, Mẹ bề trên này có vấn đề.
Vậy những người khác thì sao?
Tất nhiên là không rồi, cô là người đặc biệt nhất đấy!
Josephine lập tức cười hì hì trả lời,
Không những Mẹ bề trên xuống bếp làm bữa sáng cho cô, mà còn đích thân mang tới phòng cho cô nữa!
Ồ, thế à…
Cố Niệm Chi giật mình, chợt nhớ tới nguyên tắc khi ăn đồ ăn người xa lạ cho mình mà Hoắc Thiệu Hằng đã dạy bọn họ. Cô đẩy khay đồ ăn trước mặt về phía trước, trao đổi với nữ tu sĩ vừa nói rằng mình thích ăn thịt xông khói và trứng rán kia,
Sơ ơi, vừa khéo là tôi lại muốn ăn cháo yến mạch, hay là chúng ta đổi với nhau nhé!
Có điều, bây giờ Cố Niệm Chi không có thời gian phân biệt xem trong năm nữ tu sĩ này ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Cô không có thời gian, cũng không có tinh thần và sức lực nữa.
Cô chỉ lo lắng rằng, chuyện ở đây có liên quan tới những kẻ đang đuổi giết cô thôi. Nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy được chứ?
Nữ tu sĩ kia vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội nói:
Được chứ, được chứ! Cảm ơn sơ Cereus!
Josephine không cảm thấy việc này có vấn đề gì, dù sao Cố Niệm Chi bằng lòng chủ động nhường thịt xông khói, cô thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi vậy không hề ngăn cản.
Cô chỉ mới tới đây ở nhờ có một đêm, những người này đã muốn bỏ thuốc vào thức ăn của cô rồi.
Nếu nói chỉ đơn giản là muốn giết người cướp tiền thì cũng không hợp lý.
Ăn sáng xong, Cố Niệm Chi nói muốn mượn điện thoại ở chỗ bọn họ một lát, nhưng lúc Josephine dẫn cô tới phòng Mẹ bề trên mới biết rằng Mẹ bề trên vẫn còn đang ngủ.
Cô chờ một lát nhé.
Josephine vội nói,
Không phải cô muốn muốn sạc điện thoại sao? Chỉ có Mẹ bề trên mới có cục sạc của điện thoại Apple thôi.
Vâng ạ.
Cố Niệm Chi không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý,
Tôi chờ lát nữa vậy.
Lúc cùng quay về với Josephine, vừa đi qua chỗ rẽ ở hành lang, họ lại nhìn thấy một nữ tu sĩ đi tới, nói với Josephine:
Sơ Josephine, sơ Tess vừa mới đột ngột ngất xỉu, tôi đã đưa sơ ấy về phòng, lại phát hiện sơ ấy chỉ đang ngủ mà thôi, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Bởi vì lúc cô tới đây rõ ràng trên người mặc một bộ quần áo tả tơi, hoàn toàn không phải dáng vẻ của kẻ có tiền.
Trái lại, những kẻ đuổi giết cô đều là người có bản lĩnh cao cường, ngay cả cuộc gọi báo án của đồn cảnh sát cũng có thể nhận máy, còn có thể khống chế điện thoại của người khác thông qua phần mềm Trojan, nếu như bọn chúng đuổi tới chỗ này…
Cô vẫn nên tranh thủ rời khỏi đây thì hơn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.