Chương 955: Đi theo tôi


Kết quả là cô bé này lại rất bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ không cho anh ta nâng lên xem thế nào.

Bàn tay Reinz hơi dùng sức một chút, Cố8 Niệm Chi không kháng cự lại được đành phải ngẩng đầu.
Reinz sờ trán cô,
Vẫn còn sốt, hôm nay không được ăn gì cả, tôi sẽ nấu thêm một bát nước bồ công anh cho cô.

Hóa ra thứ thuốc đắng chát tối qua cô uống chính là nước bồ công anh.
Chăm sóc Cố Niệm Chi cả đêm, kể cả người cường tráng như Reinz cũng lộ ra có chút mệt mỏi.
Cố Niệm Chi giãy giụa đứng lên,
Để tôi tự làm, nhìn anh có vẻ mệt đấy, đi ngủ một chút đi, tôi đỡ nhiều rồi.

Người đó dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, nghe không hiểu cô nói gì, nhưng cũng dùng tay vỗ nhẹ vai trấn an cô, đồng thời tiếp tục đổi một chiếc khăn khác đắp lên trán Cố Niệm Chi, cứ một lúc lại đút thuốc cho cô.
Tư thế này khiến cho Cố Niệm Chi yên tĩnh lại một cách lạ thường.
Cố Niệm Chi vừa mới dễ chịu được một lát lại bị giày vò bởi thuốc đắng chát, cô khóc nức lên, cô là bệnh nhân mà, sao lại đối xử với cô như thế chứ?
Cô bất mãn nói vài câu tiếng Hoa.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy như có người đắp khăn lạnh lên trán mình, đút cho cô từng thìa thuốc đắng chát.
Cô không muốn uống, nhưng người đó vô cùng bướng bỉnh, bóp mũi của cô để cô không thể không há mồm ra, cuối cùng bị rót mấy thìa thuốc vào miệng.
Nhưng Cố Niệm Chi cũng không dám chắc lần này do mình ăn quá no, việc phát sốt này liệu có tác dụng hay không…
Cố Niệm Chi nằm mê man trên giường rồi ngủ thiếp đi mất.
Trong căn phòng mờ tối, gương mặt Reinz với vẻ tuấn tú điển hình của người Đức đ3ột nhiên phóng đại trước mắt cô. Cố Niệm Chi cảm thấy hoa hết cả mắt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm nói,
… Tôi không sao.

Rein9z hơi mím đôi môi mỏng của mình, lo lắng sờ trán cô, khẽ trách móc,
Không sao á? Đã sốt rồi đây này.
Nói xong, anh ta bế ngang cô lên rồi đặt6 xuống giường,
Cô nằm tạm một lát đã, tôi đi lấy thuốc cho cô.


Không cần đâu, tôi ngủ một giấc là ổn thôi.
Cố Niệm Chi cũng sờ lên 5trán mình, đúng là cô đã phát sốt, có lẽ… chính là để khỏi bệnh đây mà.
Theo như bình thường mà nói, cơ thể mà sốt có nghĩa là hệ miễn dịch bắt đầu phát huy tác dụng, cho nên khi nhiễm phải các loại virus và bệnh tật đều sẽ sốt, hệ miễn dịch của cơ thể sẽ phát huy tác dụng, giết chết virus xâm nhập, như thế cơ thể mới chuyển biến tốt hơn.

Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?
Anh ta nhẹ nhàng hỏi thăm cô, thái độ dịu dàng hơn hôm qua rất nhiều.
Cố Niệm Chi lắc đầu, rồi lại gật đầu, khẽ nói,
Bụng không đau, nhưng dạ dày vẫn khó chịu.

Cố Niệm Chi sờ bụng mình, thấy không còn đau nữa, nhưng hình như vẫn đang sốt, trong dạ dày vẫn khó chịu như cũ, hơi cử động lại có cảm giác muốn nôn.
Reinz khẽ run lên, thức giấc, vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp ngay đôi mắt đen to như muốn tỏa sáng của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi kháng cự rất mãnh liệt, trong lúc giãy giụa đã nôn hết cả ra, mùi vị thực sự không dễ chịu gì cả, cô nhíu chặt mày lại.
Người đó lại giống như không thèm để ý chút nào, mang nước tới rửa miệng cho cô, lại giúp cô súc miệng, rồi bê chăn lông bị bẩn đi, đổi thành một chiếc chăn lông sạch sẽ đắp lên cho cô.
Cố Niệm Chi không tiếp tục chống đối nữa,

một tiếng, tò mò hỏi,
Là thảo dược hai người tự làm sao?


Ừm, là mẹ Hannah làm, người ở nơi này của chúng tôi từ bé đã uống nước bồ công anh mỗi khi bị bệnh.
Reinz nói xong thì đứng lên.
Trải qua một hồi giày vò, Cố Niệm Chi không tiếp tục chạy vào toilet nữa, nhiều lắm chỉ lầu bầu vài câu khi người đó đút thuốc cho cô mà thôi, sau đó cô lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Cố Niệm Chi liếc mắt một cái đã thấy có người đang ngồi nhắm mắt dựa vào đầu giường cô, tay trái chống đầu, tay phải còn đang không ngừng vỗ nhẹ vai cô.
Những thứ bẩn thỉu nôn ra trước giường cũng được thu dọn sạch sẽ.
Lúc này người đó mới ngồi xuống, tiếp tục đút thuốc cho cô.
Cô nhìn lên dọc theo cánh tay của người đó, thấy gương mặt tuấn mỹ của Reinz.
Người chăm sóc cô tối qua… chính là Reinz.

Tôi không buồn ngủ.
Reinz mỉm cười,
Cô ngủ đi, tôi sẽ quay lại ngay.


Anh ta quay người đi ra ngoài, thân hình cao lớn lấp đầy khung cửa.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Cố Niệm Chi nghe thấy Reinz và mẹ Hannah khẽ nói chuyện bên ngoài, trong lòng cô tràn ngập sự cảm kích, chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.