Chương 954: Có lên có xuống


Cố Niệm Chi theo phía sau anh ta. Đi thẳng một mạch, cô mới nhận ra phòng anh ta là phòng bên cạnh phòng cô vừa vào tắm.
Reinz cầm sạc ra, thấy vẻ mặt Cố Niệm Chi hơi khác thường, thoáng nghĩ một chút rồi nói,
… Nhà hơi nhỏ, cô thông cảm. Chỉ có 3mấy phòng thôi, nếu như cô không muốn ở chỗ này, vậy thì phải ở chung với mẹ Hannah…


Đương nhiên Cố Niệm Chi không muố9n ở chung với người khác, cô lập tức lắc đầu,
Không sao không sao, tôi hiểu mà.
Nói xong, cô liền chúc Reinz ngủ ngon.
Reinz gật đầu cười,
Ngủ ngon.
Sau đó anh ta quay về phòng.
Vốn phải là một giấc ngủ ngon lành, một giấc ngủ thoải mái nhất sau tám chín ngày bôn ba, nhưng tới nửa đêm, cô lại bị đau bụng mà tỉnh lại.
Lăn qua lộn lại trên giường một lúc, cuối cùng cô vẫn không chịu được phải chui vào toilet.

Cereus? Cô không sao chứ?
Giọng nói dễ nghe của Reinz vang lên ngoài cửa ra vào.
Cố Niệm Chi giãy giụa đứng lên, yếu ớt tựa vào cửa nói,
Không có việc gì… Tôi không sao… Chỉ hơi tiêu chảy thôi… Đã đỡ rồi, anh đi ngủ đi…


A? Thế ạ…
Cố Niệm Chi hiểu ra, thoải mái thở phào một hơi.
Biết bọn họ không cố ý không nhận điện thoại và tin nhắn của mình là tốt rồi.
Cố Niệm Chi vui mừng, vội nói,
Anh Trần, em là Niệm Chi đây!

Đầu bên kia có vẻ hơi sững sờ, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng nói,
Niệm Chi đấy à? Chị là Tử Đàn. Bác sĩ Trần đang có một cuộc giải phẫu lớn cho Thủ trưởng Bộ Quốc phòng, phải chừng mười tiếng nữa mới xong. Em có chuyện gì sao?

Nhưng đi toilet xong lại dễ chịu hơn một chút, dạ dày đang căng đầy, cuối cùng lại phun ra trong toilet, hơn nữa còn có cảm giác hơi sốt, tuyệt đối không phải cảm giác trúng độc…
Có vẻ như đúng là do tối qua cô đã ăn quá nhiều rồi…
Ngoài cửa vô cùng yên tĩnh, hẳn là Reinz đã đi về phòng rồi.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, ôm hai chân, vùi đầu vào đầu gối, bụng lại âm ỉ đau đau.
Cứ tưởng rằng phòng này cách âm tốt, nhưng mấy lần cô ra ra vào vào toilet, quả nhiên vẫn đánh động đến người ngủ ở sát vách với cô.
Cố Niệm Chi thấy rất ngại ngùng, nhưng hai chân cô lại mềm nhũn, đứng không nổi, tựa vào cửa tuột xuống, ngồi sau cửa thở phì phò.
Cố Niệm Chi cũng trở về phòng mình. Mặc dù hai phòng sát5 vách nhau nhưng hiệu quả cách âm rất khá, vì khi Cố Niệm Chi đóng cửa lại là hoàn toàn không nghe được tiếng động bên ngoài nữa.
Cô cắm sạc vào ổ điện trên tường, sau đó cắm vào điện thoại của mình.
Hậu quả của việc ăn uống quá độ chính là như thế này đây.
Sau lần thứ năm ra khỏi toilet, khi mà toàn thân Cố Niệm Chi không còn chút sức lực nào bò tới giường, cửa phòng của cô chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Mở danh bạ điện thoại ra, cô muốn gọi điện cho Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng.
Lần này, chuông điện thoại vang lên thật lâu cuối cùng cũng gọi được, không phải là tiếng hộp thư thoại mà là nhân viên tổng đài Cục tác chiến đặc biệt nhận điện thoại.
Vận may của cô đúng là lên voi xuống chó thật đấy!
Điện thoại đang sạc pin, Cố Niệm Chi mở ra nhìn một chút, vẫn thấy hai vạch sóng. Cô thử lên mạng xem thế nào, có vẻ như có thể kết nối được, nhưng thực sự quá chậm, không mở được cả tin nhắn, cũng không nhận được bất kì tin tức gì nên cô đành phải thôi.
Số điện thoại này của Âm Thế Hùng sao lại do tổng đài nhận? Không thể nào như thế được…
Chẳng lẽ trong vòng hơn một tháng cô rời đi, Cục tác chiến đặc biệt đã có biến động lớn hay sao?
Cô cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Trần Liệt để hỏi xem sao.
Tiếng chuông vang lên không bao lâu đã có người nhấc máy.
Cố Niệm Chi vừa ăn một bữa tối no nê nên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Không kịp chờ điện thoại được sạc đầy, cô đã ngã xuống giường ngủ say rồi.
Đến khi quay lại phòng, cô tưởng mình sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng không tới hai phút sau, bụng cô lại đau quặn, lại phải đi toilet.
Sau nhiều lần như thế, Cố Niệm Chi thầm nghĩ liệu có phải mình bị trúng độc hay không…
Diệp Tử Đàn cũng từ từ cúp điện thoại, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười mỉm. Cô ta mở một phần mềm nhỏ trên điện thoại của Trần Liệt, trên đó hiển thị rõ ràng tọa độ vị trí Cố Niệm Chi gọi điện thoại tới.

Cố Niệm Chi lập tức nản lòng,
Anh Trần đang giải phẫu à? Vậy chị nói cho anh ấy biết, em có việc gấp muốn tìm nhóm anh Đại Hùng, em có nhắn tin cho bọn họ nhưng không thấy trả lời, chị có thể bảo anh Trần hỏi bọn họ giúp em xem có nhận được tin nhắn của em không ạ?

Diệp Tử Đàn trả lời rất hòa nhã,
Ừ được được, Niệm Chi à, em đừng nôn nóng. Theo chị được biết, Trung tá Âm và Trung tá Triệu cũng đã đi chấp hành nhiệm vụ. Hơn mười ngày trước đã đi rồi, lúc bọn họ thi hành nhiệm vụ sẽ không thể mang theo điện thoại của mình.

Mặc dù Cố Niệm Chi cảm thấy chắc chắn hai người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch không phải nội gián, nhưng cũng sợ bọn họ bị nội gián lợi dụng. Giờ đã biết được bọn họ đang thi hành nhiệm vụ, cô mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Vậy thì tốt rồi, không sao ạ. Cảm ơn bác sĩ Diệp nhiều!
Cố Niệm Chi nhẹ nhàng nói, lập tức cúp điện thoại.
Lúc này điện thoại của cô còn không tới 2% pin.
Ôi, cảm ơn trời đất!

Xin chào, đây là Cục tác chiến đặc biệt, xin hỏi cô tìm ai?

Cố Niệm Chi không nói gì, mờ mịt cúp điện thoại xuống.
Cô không muốn đi toilet nữa, thật sự không muốn…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.