Chương 29: Thẳng tiến lên sơn trại! (1)


Trần Vĩ Tuân ngồi nhàm chán chờ đợi một chút cuối cùng cũng thấy được bốn người Tiểu Quyển quay lại, bên người còn xách theo 10, 11 tên sơn tặc.

"Bịch!"

Một tiếng rơi nặng nề vang lên.

"Ui da! Đau chết lão tử! Các người có thể nhẹ nhàn một chút hay không a? Bể hết cả mông ta rồi đây này!!!

Trần Vĩ Tuân ngay lập tức nhận ra tên to mồm này chính là kẻ định "chuồn khéo" trước mặt hắn lúc nãy đây mà.

Rồi hắn hơi đảo mắt nhìn một vòng những tên sơn tặc được mang về này.

Những tên này đều bất tỉnh chỉ có duy nhất "tên to mồm" này là không. Trần Vĩ Tuân nhanh chóng cho ra kết luận.

Bất quá như vậy cũng tốt! Trần Vĩ Tuân khẽ cười một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống đối diện với "tên to mồm" trước mặt.

"Ngươi... ngươi muốn gì...?"

Lưu Ân khi thấy Trần Vĩ Tuân ngồi xổm đối diện chính mình, liền không khỏi hơi co rụt người lại.

Ai bảo Trần Vĩ Tuân cho hắn ấn tượng quá khắc sâu làm gì!!!

Trần Vĩ Tuân thấy bộ dạng hắn như thế không khỏi cười nói:

"Ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề mà thôi."

"Ngươi... ngươi nói thật chứ...?"

Lưu Ân sợ sệt hỏi.

"Thật."

"Ta ít học ngươi... ngươi đừng có gạt ta...!"

Nghe lời này, Trần Vĩ Tuân không khỏi một trận dở khóc dở cười, nói:

"Yên tâm, ta thật sự chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề."

"Vậy ngươi hỏi đi, nếu ta biết ta sẽ trả lời ngươi, đảm bảo sẽ không có nửa điểm gian dối!"

Lưu Ân vỗ ngực nói, như đang muốn chứng minh cho Trần vĩ Tuân thấy độ tin cậy trong lời nói của mình.

"Được rồi, vậy vấn đề đầu tiên ta muốn hỏi là: sơn tặc các ngươi có sơn trại hay không?"

"Tất nhiên là có rồi! Nếu sơn tặc mà không có sơn trại vậy chẳng bằng gọi bằng thổ phỉ luôn cho nhanh!"

"Vậy sơn trại của các ngươi ở đâu?"

"Ách... cái này..."

Khi nói đến vấn đề này Lưu Ân cảm thấy do dự. Hắn không biết mục đích của Trần Vĩ Tuân khi hỏi sơn trại của bọn hắn nhằm mục đích gì. Hắn cũng không dám nói cho Trần Vĩ Tuân biết.

Nhỡ đâu Trần Vĩ Tuân có ác ý, hắn chỉ chỗ sơn trại của mình cho Trần Vĩ Tuân chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!

Lúc đó nếu như xuất hiện cảnh tượng... máu chảy thành sông... thây chất đầy đồng vậy chẳng phải hắn là kẻ đầu sỏ gián tiếp gây nên hay sao?

Không được! Việc bán đứng huynh đệ này hắn tuyệt đối sẽ khôbg làm!

"Ta không thể trả lời cho ngươi biết được!"

Lưu Ân kiên định nói.

"Hửm...? Ngươi nói cái gì...?"

Điệu cười trên mặt Trần Vĩ Tuân trở nên có mấy phần âm u.

"Ta nghe không rõ...?"

"Ta nói ta không..."

"Vụt!!!"

Lưu Ân chưa nói dứt câu thì một thanh đoản đao bay xẹt qua mặt hắn, cắt ra một đạo vết máu.

Lưu Ân trực tiếp bị hành động của Trần Vĩ Tuân dọa xanh mặt.

"Ngươi nói đi?"

Trần Vĩ không biết từ đâu lấy ra ba thanh đoản đao khác, điệu cười âm u nói.

"Ta nói... ta... ta nói ta không... á á á!!! Ta không dám không chỉ đường ngươi!!!"

Nhìn Trần Vĩ Tuân lại phóng một thanh đoản đao chếch lệch cái cổ hắn 1mm, Lưu Ân lập tức trái lòng mình nói ra.

"Vậy mới được chứ!"

Trần Vĩ Tuân thu hồi đoản đao, hướng về phía bốn ngươid Tiểu Quyển nói:

"Hiện tại xem xét lại một chút đồ đạt, chúng ta sau đó xuất phát lên sơn trại của đám sơn tặc này một chuyến. Nhớ, xách theo đống của nợ này!"

Vừa nói, Trần Vĩ Tuân vừa chỉ về phía cái "đống" sơn tặc đang nằm ngất xỉu.

"Vâng, chủ nhân!"

Nói rồi, họ nhanh chóng chạy đi làm theo lời căn dặn của Trần Vĩ Tuân.

Lúc này Trần Vĩ Tuân quay qua vỗ vai Lưu Ân, nói:

"Lát nữa làm phiền ngươi rồi!"

Rồi cũng không thèm để ý Lưu Ân có trả lời hay không, hắn cứ thế thông thả quay trở vào trong cỗ xe ngựa.

Bỏ mặc Lưu Ân hai hàng lệ nóng chảy ra.

Xin lỗi huynh đệ! Trước mặt tử vong Lưu Ân ta không thể không cúi đầu. Các ngươi cứ yên tâm đi, nếu có xảy ra bất chắc gì. Hàng năm ta sẽ đốt vàng mã cho các ngươi!
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp.