Chương 30: Thẳng tiến lên sơn trại! (2)
-
Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp
- Out
- 592 chữ
- 2019-08-14 10:12:20
Ngồi trong xe ngựa, Trần Vĩ Tuân có chút cảm thấy nhàm chán. Liền xốc trướng bồng đi ra ngoài, và sau lần giáo huấn đó, quả nhiên chẳng có ai ngăn cản hắn cả!
Thuận lợi ra ngoài sau, hắn liền ngồi kế bên Toàn Thích.
Một bên nhìn Toàn Thích đánh xe, một bên nhìn Lưu Ân đang đi đi từng bước nhỏ.
Tốc độ chậm như vậy? Trần Vĩ Tuân không khỏi nhàm chán nghĩ thế.
Hắn hướng về phía Lưu Ân nói:
"Này, ngươi có thể đi nhanh chút không? Để trời tối rồi muốn đi sẽ khó khăn đấy!"
"Ai mà chẳng biết điều đó!"
Lưu Ân quệt mồ hôi trên trán nói, bực dộc nói:
"Nhưng trên núi đã bố trí rất nhiều cạm bẫy, nếu đi không cẩn thận sẽ mắc vào bẫy như chơi!"
"Ể? Vậy bình thường các ngươi xuống với lên núi như thế nào?"
Trần Vĩ Tuân không khỏi hứng thú hỏi.
"2 canh giờ."
Lưu Ân đáp.
"Nhưng chúng ta đã đi suốt 3 canh giờ rồi, sao khôbg thấy tới?"
Trần Vĩ Tuân hỏi, sau đó như nghĩ đến cái gì, mắt hắn sáng ngời lên:
"A! Hay là ngươi đang cố ý dẫn chúng ta đi lòng vòng quanh núi, chờ cho tới lúc mặt trời xuống núi nhân cơ hội đó chạy trốn,"
"Ngươi cả nghĩ quá rồi!"
Lưu Ân cảm thấy trên trán mình đã nhảy lên vài đường gân xanh, hắn nói:
"Do các ngươi không quen đường lối trên núi, lại thêm khác người, nhất quyết đánh xe ngựa đi lên núi, ta sợ các ngươi đi nhằm vào bẫy nên phải đi chậm. Thêm nữa..."
Đoạn, vốn giọng của hắn đang ẩn ẩn lửa giận đột nhiên bạo phát ra làm dọa sợ cảm một đàn chim trong cánh rừng.
"Các ngươi bảo ta phải kéo một đống người như thế này!!! Đi nhanh được em gái ngươi đó!!!"
"Đành chịu thôi, vì ngươi quen bọn hắn mà, chứ bọn ta đâu có quen. Nên công việc kéo xa chở bọn hắn tất nhiên giao cho ngươi rồi."
Trần Vĩ Tuân nhúng nhúng vai nói.
Lưu Ân cảm thấy chính mình mà nói với tên này thêm một câu nào nữa chắc chắn sẽ nổi điên!
Nhưng hắn đánh thì đánh không lại người ta a!!! Hắn rất ủy khuất có được hay không!!!
Vì vậy, cách tốt nhất hiện tại là tai không, mắt không thấy, tâm không phiền!
Vì vậy, một đường đi tiếp Lưu Ân đột nhiên im lặng lạ thường. Trần Vĩ Tuân cũng không lại nhàm chán chọc hắn nữa.
Toàn Thích thì vẫn chăm chú vào nhiệm vụ đánh xe của mình, tuy rằng đôi ánh mắt hắn lâu lâu chợt lóe lên lãnh quang rồi biến mất, nhưng rất khó để người ta phát hiện được.
Hơn nữa là với khuôn mặt tươi cười bất biến của hắn cũng rất khó để người ta biết được hắn đang nghĩ cái gì, trừ khi hắn biểu lộ ra.
Mà lúc này, trong đầu hắn không phải đang nghĩ đến chuyện gì nguy hiểm, mà là...
Chỉ là một vài con tôm con tép cũng muốn theo dõi bọn hắn mà thôi! Bất quá, hiện tại không cần phải giải quyết vội...
...
Cùng lúc này, trên đỉnh núi Sầm Sơn, trong sơn trại, đang diễn ra một cuộc thảo luận.
Mà cụ thể nội dung chính mà bọn họ đang thảo luận tới không đâu khác chính là cuộc tỉ võ ở dưới chân núi lúc nãy!
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn