Chương 2230: Gò má
-
Y Phẩm Phong Hoa
- Tương Tư Tử
- 688 chữ
- 2022-03-07 03:10:08
Hề Nguyệt cũng không kịp trở tay trước sự cố bất thình lình này.
Lúc bị Cơ Minh Dục ôm vào lòng, che khuất gương mặt, cô v8ẫn chưa lấy lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi cảm nhận được sự tức giận và sát khí phát ra từ người đàn ông3 đang ôm mình. Cô vòng tay ôm lại hắn, có chút bối rối:
Cơ Minh Dục...
Quả thực tuy nhìn bức họa trên Chiêu Thiên lệnh có thể nhận ra là cô nhưng cũng cần phải nhìn thật kỹ mới nhận ra bởi vì bức họa đó hơi mờ nhạt, giống như đã bị xử lý, không muốn để người khác thấy rõ gương mặt thật của cô.
Hề Nguyệt thấy lạ, không hiểu rốt cuộc tại sao Thần tôn lại có bức họa của cô mà lại mờ nhạt đến thế.
Nhưng Hề Nguyệt không biết, lúc trước Cơ Minh Dục phát điên muốn tìm cô, bất đắc dĩ mới phải bạn bổ Chiêu Thiên lệnh, song lòng chiếm hữu hẳn dành cho cô gái này lớn như thế, sao có thể cho phép người khác nhìn thấy gương mặt thật của cô rồi sinh lòng khao khát hay tâm tự xấu xa chử.
Cơ Minh Dục cắn răng nhả ra từng chữ với giọng đ9iệu trầm thấp:
Ta thật sự muốn móc hết mắt những kẻ đang ở đây ra.
Nghe ra vẻ tức giận và ghen tuông trong giọng nói người đàn 6ông, Hề Nguyệt vốn đang hoảng hốt lo lắng cũng không nhịn được cười.
Cô nắm lấy bàn tay to rộng của người đàn ông, trái t5im mới ổn định lại được một chút, sau đó lại lo lắng nói:
Cơ Minh Dục, bức họa của ta từng xuất hiện trên Chiêu Thiên lệnh, liệu có bị người ta nhận ra không? Còn những người ngấp nghé Mộc Chi Bản Nguyên ngày trước nữa, ta sợ...
Đừng lo!
Cơ Minh Dục lại ôm cô vào lòng, giọng điệu lạnh nhạt mang theo vài phần dịu dàng:
Ta sẽ xử lý những chuyện này. Vả lại cũng không nhiều người từng thấy Chiếu Thiên lệnh, mà bức họa trên Chiếu Thiên lệnh cũng không quá rõ ràng.
Thế nên bức họa trên Chiêu Thiên lệnh có thể nhận ra là cô nhưng đã được xử lý đặc biệt cho mờ đi. Vừa rồi khăn che mặt của Hồ Nguyệt rơi xuống đất nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những người này còn chưa kịp nhìn rõ chứ chẳng cần nói đến chuyện nhận ra cô chính là người trên Chiêu Thiên lệnh.
Lúc này, Hề Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim vọt lên tận cổ họng vì căng thẳng cũng về lại vị trí cũ.
Hề Nguyệt thì bình tĩnh, còn người xem phía dưới lại gần như phát điên.
Trời ơi, ta vừa nhìn thấy gì vậy?! Sao trên đời lại có cô gái xinh đẹp như thế?! Nói ta biết đi, vừa rồi ta gặp ảo giác sao?
Ta... ta cũng thấy. Các ngươi còn nói Hề Nguyệt xấu xí khó coi, hóa ra Hề Nguyệt lại... lại xinh đẹp như vậy!
Hóa ra người ta che mặt không phải vì quá xấu mà là vì thật sự quá xinh đẹp! Ta đoán chắc đại thần Không không muốn để người khác dòm ngó nhan sắc có một không hai đó của Hồ Nguyệt!
Ta... ta là con gái mà còn ngẩn cả người, thậm chí còn không thể sinh lòng ghen ghét, bởi vì... bởi vì thật sự quá đẹp!
Đúng vậy! Vân Phỉ Phỉ gì đó mà so với cô ấy, quả thực... Không không không, cô ta hoàn toàn không so sánh được với Hề Nguyệt!!
Ta muốn ngắm thêm một lần nữa quả, vừa rồi chỉ lo kinh ngạc, hoàn toàn chưa kịp nhìn rõ gương mặt cô ấy.
Huyền Anh tiên tử... Chỉ có cô gái tài mạo song toàn như thế mới có tư cách đạt được!
Trên khán đài giám khảo, trong phòng hiệu trưởng Kỳ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.