Chương 1: Lần đầu gặp mặt


Thần Mặc, tiếng trung 宸默 (chénmò), đồng âm với
trầm mặc
沉默 (chénmò).

Thành phố S là thành phố hàng đầu nổi tiếng của cả nước, bao nhiêu người chen chúc muốn vỡ đầu cũng chỉ vì muốn tới được nơi đây để phát triển. Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cô liền cùng mẹ tới thành phố xa lạ này. Cũng may gặp được một bác gái tốt bụng giúp đỡ, tìm cho mẹ con cô một chỗ ở giá rẻ, giúp hai người dần dần hòa nhập vào cuộc sống nơi đây.


Mang Mang, anh phải về trường trước rồi. Hôm tập trung tân sinh viên nếu có gì không hiểu thì nhớ tìm anh nhé.
Lưu Mang đang lướt diễn đàn trường thì nhìn thấy tin nhắn từ Lê Xuyên, liền trả lời:
Vâng ạ.


Lê Xuyên là sinh viên khoa Luật Đại học S. Cô từ bé đã quen biết anh, nhưng loại quan hệ ấy không hề thân thiết như thanh mai trúc mã. Lưu Mang chỉ cảm thấy, anh ấy là một người tốt, một người rất rất rất tốt. Nếu mẹ con cô không được anh và bác gái giúp đỡ hết mực đến thế, chỉ sợ hai người không thể thu xếp ổn thỏa trong thời gian ngắn như vậy.

Một tháng trước, cô và anh đã hứa đến trường cùng nhau, dù sao thì Lê Xuyên cũng có lái xe đưa đón, đi cùng nhau sẽ thuận tiện hơn. Nhưng mà giờ xem ra, chắc cô phải chen chúc trong tàu điện ngầm với xe buýt rồi.

Lưu Mang từ trên giường lăn một vòng xuống đất, hướng về phía mẹ cô đang bận rộn làm việc nói vài câu, liền quyết định đến trường sớm hơn. Chỉ là không đi cùng Lê Xuyên, thứ nhất vì muốn đến trước làm quen với hoàn cảnh xung quanh ở trường đại học, thứ hai thì là vì... không muốn cái gì cũng làm phiền anh nữa. Cô cảm thấy bản thân như đang chiếm tiện nghi của người ta vậy.

Tính đến thời gian nhập học vẫn còn ba ngày, Lưu Mang xách vali cùng túi xách mà mẹ Lê Xuyên tặng cho đi tới trạm tàu điện ngầm. Nhìn con đường rải nhựa đang bốc lên hơi nóng, cô sầu não nhíu nhíu mày, chắc rán trứng trên mặt đường cũng được quá.

Lưu Mang nhìn xung quanh, thấy hàng người tranh giành nhau lên taxi, lòng bỗng trầm xuống. Giá mở cửa của taxi thành phố S cũng phải mười sáu đồng, lỡ mà dính phải tắc đường thì dù đi có mấy trăm mét cũng đã mất tong chín mươi đồng rồi. Nghĩ tới số tiền bản thân sẽ phải bỏ ra, cô liền cảm thấy xót ruột.

Cô nhớ tới bài đăng trên diễn đàn trường dành cho tân sinh viên không biết đường mà vẫn muốn tiết kiệm tiền. Trên đó nói rằng, chỉ cần đi qua một con hẻm cũ, rồi lại đi khoảng một trăm mét nữa là sẽ đến được trường. Chẳng qua người bên trong hẻm đó có chút phức tạp, có người còn để lại mấy câu bình luận cợt nhả trên bài đăng:
Đi qua đó nhớ tìm giúp anh đây mấy em gái xinh xinh nha.


Chính xác, nơi đó là khu phố đèn đỏ.

Cô do dự một lát, thầm đoán, ban ngày ban mặt như thế này, chắc sẽ không tự nhiên lòi ra ông chú biến thái hay tội phạm gì đâu nhỉ. Lưu Mang cắn cắn môi, cảnh giác nhìn xung quanh, nắm chặt điện thoại rồi bước vào con hẻm tối tăm.

Quả nhiên cứ qua một vài nhà, cô lại nhìn thấy một cửa hàng bán đồ người lớn hoặc mấy chị gái trang điểm dày cộp, ăn mặc hở hang đứng bên ngoài.

Lưu Mang rời mắt khỏi những người đó, vội vội vàng vàng đi qua. Hóa ra đây chính là
gái ngành
mà người đời hay nói sao. Trong lòng cô không khỏi thở dài, không phải nhà nước đã hô to khẩu hiệu
dẹp sạch đồi trụy, quét sạch hàng lậu
rồi sao? Cô trầm mặc một hồi.

Bình tĩnh lại, mắt nhìn thấy đầu hẻm chỉ còn cách vài chục mét, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, chỉ cần ra khỏi đây là sắp đến được trường rồi.

Tên Hán:
Quét hoàng đánh phi
: hoạt động quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp như băng đĩa lậu được triển khai vào ngày 31 tháng 3 năm 2014 tại Bắc Kinh, Trung Quốc.

Bánh xe vali va xuống mặt đường nhấp nhô, vang lên từng tiếng cạch cạch, từng tiếng vang lên càng ngày càng nhanh. Mãi tới khi có tiếng người hô hoán kêu cứu vang lên, tiếng bánh xe mới ngừng lại.


Cướp! Bắt cướp!
Tiếng hô từ trong ngõ nhỏ bên cạnh truyền ra.

Lưu Mang một tay căng thẳng nắm chắc lấy tay kéo vali, tay kia ôm chặt túi xách, liếc mắt nhìn sang hướng truyền ra âm thanh. Một người luôn thấy thiếu cảm giác an toàn với xã hội như cô bỗng nhiên không nhấc nổi chân lên nữa, cả người căng thẳng nép vào thùng rác phía sau. Bao nhiêu hình ảnh tưởng tượng bản thân co giò chạy không ngừng hiện lên trong đầu, nhưng tay chân cô bỗng làm phản, không nghe lời chút nào mà cứ co quắp bất động ở đó. Cũng không biết cô đã cầm chặt cây chổi vốn được đặt trên nắp thùng rác trong tay từ lúc nào, lại còn quơ trúng vào người tên du côn đang nhếch nhác chạy tới.


Đồ khỉ gió! Muốn chết hả?!


Lưu Mang nhìn tên cướp vốn không hề bị thương khi bị cô đụng phải, lại còn định vung nắm đấm về phía mình, liền trợn mắt kinh hoàng hét lên một tiếng. Vào khoảnh khắc đó, cô thấy hối hận vì bản thân tự dưng lại đi xen vào chuyện của người khác.

Lưu Mang hoảng sợ tới mức tim vọt lên treo trên cổ họng. Mãi cho đến khi có một chiếc xe đạp Fixed Gear màu trắng lao tới phía họ, đâm ngã tên côn đồ xuống đất, cô mới dựa sát vào tường, thở hổn hển từng ngụm khí một, nhìn sang, xem người con trai cao lớn đó làm thế nào mà chế ngự được tên kia.

Không ngờ người đó lại biết taekwondo, mà xem ra trình độ cũng không hề thấp, ngay cả khi đối phương dùng dao găm cũng có thể nhẹ nhàng mà tránh thoát.


Cẩn thận.
Cô tê liệt nửa người dính sát vào tường, không ngừng nhắc người kia. Lưu Mang nhìn xung quanh, đến một người dân chạy tới giúp cũng không có, ngay cả người lúc nãy kêu cứu cũng chưa hề xuất hiện. Cô nghĩ, chắc vì người sống quanh đây sợ dính vào rắc rối chăng. Tên du côn tay chân vung loạn, chiếc dao găm bỗng sượt qua bụng người kia, chém rơi một chiếc cúc áo. Lưu Mang run rẩy,
Á! Cẩn thận!


Người kia liếc xéo về phía cô, giống như ghét bỏ tiếng líu ríu của cô làm phiền anh đấu võ. Mắt liếc thấy nơi vừa bị dao sượt qua không có vấn đề gì lớn, anh mím môi, lông mày khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Anh đứng tại chỗ, như thể đang chờ đợi tên kia lại lao về phía mình. Mắt thấy khoảng cách giữa mình và hắn chỉ còn khoảng một mét, anh nhảy lên và thực hiện cú đá xoáy hoàn mỹ, chân giẫm lên người tên cướp, giữ hắn không động đậy được.

Ông trời của cô ơi, đẹp trai quá đi mất! Chân đẹp, người đẹp, đến đánh võ ra chiêu cũng đẹp mắt, đẹp đến mức Lưu Mang chấn động tâm hồn, tràn đầy sùng bái nhìn người con trai đang giẫm lên người tên côn đồ. Anh ta hình như cũng là sinh viên, người cao khoảng một mét tám lăm, tóc đen dày, một góc mày kiếm bị tóc mái tán loạn che mất, ngũ quan tinh tế, góc cạnh tuấn mỹ dị thường, đặc biệt là đôi mắt hoa đào hẹp dài kia...


Nhìn đủ chưa vậy hả?!


Lưu Mang bị tiếng hít lạnh của người con trai dọa tới, định thần mới nhớ ra, cô cũng biết chút võ mà! Đẹp trai thì hay lắm chắc, biết Taekwondo thì hay lắm chắc! Lê Xuyên cũng từng dạy cô mấy đường rồi đấy! Hứ! Tên hèn hạ đáng ghét, lúc nãy không phải định dùng nắm đấm đánh bà đây sao, bây giờ bổn tiểu thư cho nhà ngươi nếm mùi lợi hại! Lưu Mang nghĩ thầm.

Muốn
xuất chân
mà năm lần bảy lượt bị cái tên mét tám lăm kia chặn lại, Lưu Mang trừng mắt, mất hứng nhìn anh ta.


Không nghe thấy tiếng còi cảnh sát hả?


Đến lúc đó, cô mới nhận ra cảnh sát sắp tới đây rồi, nhưng cảnh sát là đến giải quyết rắc rối ở đây, mà cô, đâu phải tên cướp.


Anh tránh ra, tên này lúc nãy còn định đánh tôi đó!
Lưu Mang bộ dáng muốn chặt tên cướp thành tám mảnh, kích động trừng mắt nhìn Mét tám lăm. Nhưng vào lúc anh thoải mái nhấc chân ra cho cô chơi đùa, tên cướp bỗng bật dậy, cô sợ đến mức chân nhũn ra, cô không chỉ sợ dao không đâu, cô còn sợ chết nữa kìa.


Còn muốn chạy?
Anh chàng kia nhướng mày, sải chân chạy theo sau.

Anh không quen đường đi trong con hẻm, còn cộng thêm sự giúp đỡ có cũng như không của Lưu Mang, thành ra mấy lần đều bắt hụt tên cướp.


Tôi giúp anh!
Lưu Mang nhiệt tình năng nổ hét về phía anh trai chân dài. Mà người kia, khinh thường liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên chế giễu.

Được lắm cái tên mét tám lăm, dám coi thường tôi! Lưu Mang chạy nhanh về phía trước, nhấc chân liền ép lên vai của tên cướp đang đứng ở ngõ cụt. Cô nhớ Lê Xuyên từng nói qua, lực chân dưới khi lấy đà thì người bình thường khó mà chịu được, nhẹ thì bầm tím da thịt, mà nặng thì gãy xương. Chẳng qua, khi đá phải ngắm chuẩn mục tiêu, trọng tâm cũng phải ổn định...


Á!
Cơ thể cô không kiểm soát được mà rơi xuống, chỉ còn hai tay vẫn còn đang cố khuơ loạn trên không. Đây là phản ứng bản năng của người bình thường khi bị ngã, chính là tâm lý muốn bắt được cái gì hay cái đó, kể cả có bắt phải không khí thôi cũng làm cho người ta có chút cảm giác an toàn rồi. Nhưng đến khi Lưu Mang cảm giác được bản thân đang ôm đùi ai đó, trong nháy mắt bỗng cứng đờ cả người.

Chiếc quần boxer đen cùng màu với quần bên ngoài bỗng hiện ra trong tầm mắt của cô, phần thắt lưng còn được phối một dải trắng, cùng với body này.... ừm, hợp ghê!

Lưu Mang nhanh chóng đứng dậy, mắt đảo loạn bốn phía, khẽ nắm chặt đống đá vụn trong lòng bàn tay, con ngươi dè dặt hướng lên nhìn gương mặt âm trầm của Mét tám lăm.

Anh kéo quần lên, mặt dần dần chuyển đỏ, màu đỏ như xung huyết, có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy.


Xin, xin lỗi.
Lưu Mang xin thề, cô tuyệt đối không phải cố ý làm vậy, ai mà biết được bản thân sẽ túm phải quần của anh ta chứ, cũng làm sao mà biết được... quần của anh ta chất lượng tệ đến vậy, cứ coi như lần này không bị cô kéo tụt đi, thì sau anh ta đi mấy bước thế nào quần chả rơi luôn.

Lông mày cô nhíu chặt, gần như song song với hai mắt, cô làm ra bộ dáng vô tội lại đáng thương nhìn Mét tám lăm nãy giờ không phát ra tiếng. Còn đang định mở mồm ra nói, cô liền nghe thấy anh thấp giọng chửi một câu
Lưu Mang!



Ớ?


Nhìn anh quay người sải chân đi về chỗ cũ, cô nghi hoặc đi theo sát. Người kia cũng không thèm liếc nhìn cô thêm cái nào, dựng chiếc xe Fixed Gear lên, đạp ra khỏi con hẻm, biến mất không tăm hơi.

Anh ta, làm sao lại biết tên cô chứ...

Ở đây nhân vật muốn nói là
lưu manh
, chứ không phải
Lưu Mang
, vì trong tiếng Trung đều đọc là (liúmáng) nên nữ chính hiểu lầm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.