Chương 2: Không phải lưu manh, là lưu mang!


Cô mơ màng quay lại chỗ để hành lý thì phát hiện chiếc túi xách của mình đã không cánh mà bay từ lúc nào rồi, chỉ còn lại cái túi bị rách một góc lúc nãy giật lại được từ trên người tên cướp bị vứt lại chỏng chơ dưới đất, mà rơi vãi bên ngoài miệng túi là một đống đồ chơi nhạy cảm, toàn là những đồ xuất hiện trong phim Lan Quế Phường đó.

Cái, cái đống gì thế này? Liếc thấy người đi đường đang dùng ánh mắt kì dị nhìn vào cô, Lưu Mang xấu hổ cười cười, vội vàng lôi chiếc vali còn sót lại đi về phía ngã rẽ tiếp theo, lòng lo lắng bất an mà nghĩ đến điện thoại, giấy tờ cá nhân, cả giấy báo trúng tuyển của cô nữa!

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy bản thân lo lắng muốn khóc rồi. Mấy thứ đồ không đáng tiền kia thì không đáng gì, nhưng nếu không có giấy báo trúng tuyển thì bảo cô phải nhập học thế nào đây.

Suốt cả quãng đường, cô chỉ chăm chăm tìm kiếm chiếc túi hàng hiệu mà mẹ Lê Xuyên tặng cô, nghĩ lại, người kia chắc cho rằng trong chiếc túi đắt tiền đều là đồ xa xỉ, nên khi họ đuổi bắt cướp liền tiện tay xách đi rồi.

Đi mãi đi mãi, cô lại lo lắng rưng rưng nước mắt. Trên người đã không có điện thoại lại còn không có tiền, muốn về nhà tìm cách giải quyết cũng khó khăn, đừng nói đến việc cứ thế đến trường báo danh nữa.

Lưu Mang nhìn về phía đầu đường, thấy một chú có vẻ thành thực trung hậu đang lái xe điện về phía này. Lúc này cô mới kéo lên được một chút tinh thần, lễ phép chặn xe của người đó lại, trúc trắc nói,
Chú ơi, chú có thể cho con mượn điện thoại không, điện thoại con bị mất mất rồi.


Ông ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, lại nhìn sang đống đồ bị dính trên vali của cô, thỏa mãn cười cười. Chỉ là trên mặt của ông ta nở nụ cười như vậy lại làm Lưu Mang bỗng cảm thấy cực kì dung tục.


Không ngờ trong hẻm này lại có em gái nhỏ theo bài như vậy đấy,
tên đàn ông ngó sang, nhìn chằm chằm vào Lưu Mang cả người mang hơi thở sinh viên, hỏi,
Bao nhiêu tiền?


Lúc này Lưu Mang mới phát hiện có một cái bao cao su nhớp nháp dính vào vali của cô, mặt cô từ đỏ liền chuyển sang trắng, rít lên,
Đồ điên!


Ngoài câu này ra, cô hình như không còn biết còn câu nào có thể dùng để chửi người khác nữa. Mắng xong, cô lại vội vàng kéo vali băng qua dòng xe ngược xuôi, giống như một người lang thang vô gia cư ngồi bên bồn hoa ven đường.

Không có điện thoại, cô làm sao mà liên lạc được với mẹ đây, cũng không thể tìm được Lê Xuyên, bên người lại không có tiền, cô cũng không thể bắt xe về nhà được. Mà làm cô phiền não nhất, chính là giấy báo trúng tuyển, nếu là bởi thấy việc nghĩa hăng hái làm mà cuộc đời đại học của cô kết thúc, thì cô cũng chuẩn bị tâm lý để tìm đến cái chết rồi đây.

Không biết ngồi ở đó bao nhiêu lâu, mãi tới khi cổ bị phơi nắng tới rát lên cô mới đứng dậy đi tới chỗ bóng râm. Cô nhìn trái ngó phải, hy vọng có một người tốt nào đó có thể giúp cô gọi một một cuộc điện thoại.

Gốc Hán Việt: Kiến nghĩa dũng vi, nghĩa là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, dám làm việc nghĩa.


Sao cô lại ở đây?
Từ đằng sau vang lên thanh âm lạnh lùng. Không sai, chính là Mét tám lăm đây mà. Chỉ là bây giờ, anh ta đã thay một cái quần khác, cũng không quên thắt thêm thắt lưng.

Lưu Mang đáng thương nhìn anh, bất mãn trả lời,
Tôi bị mất đồ.


Người kia ngồi trên xe đạp Fixed Gear, cười lạnh một tiếng,
Ha, vậy mà tôi còn tưởng cô bị ngã què cả chân đấy.


Gì?! Anh ta vừa mới nói cái gì cơ!

Lưu Mang trừng mắt nhìn vẻ hả hê khi người khác gặp nạn của Mét tám lăm, cô thật muốn mắng người, nhưng bao câu chửi thề đều như mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ phụt ra được hai chữ,
Tên điên!


Anh ta nhất định là vì sự cố tụt quần kia mà ghi hận cô, còn quay lại để xem cô... Không đúng! Lưu Mang đột nhiên nâng mắt, như nhìn một tên tội phạm mà trừng anh ta, hỏi thẳng:
Túi của tôi bị anh lấy rồi phải không!


Nhất định là thế, nhất định là thế rồi. Cô không cẩn thận kéo tụt quần của anh ta, anh ta liền nhặt đi luôn đồ tùy thân của cô để cô sốt ruột lo lắng đây mà.

Mặt người kia liền trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô, hừ nhẹ,
Nhạt nhẽo
, chân giẫm giẫm lên bàn đạp, nhếch miệng,
Còn tinh thần để đi vu oan cho người khác thế này, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ. Vậy tôi đi trước nha.


Lưu Mang nhanh chóng vượt lên một bước, bắt lấy tay lái xe đạp của anh, giống như bản thân biết sai, đáng thương nhìn anh,
Có thể mượn điện thoại của anh một chút không? Tôi chỉ cần gọi nhờ một cú điện thoại thôi.


Mét tám lăm nhìn cô một lát, không chút để ý móc chiếc điện thoại đời mới nhất từ trong túi ra.

Lưu Mang nhẹ giọng cảm ơn, nhìn màn hình quay số, bối rối một lúc. Cô nên gọi cho ai bây giờ. Cho mẹ sao? Không được, chuyện chưa giải quyết được thì nhất định không được gọi cho mẹ. Gọi vào số của bản thân à? Trời mới biết điện thoại của cô lúc này biến đi đâu rồi.

Mét tám lăm nhìn cô đứng ngẩn ngơ, thở dài một tiếng,
Cô có gọi không nào? Đứng đây với cô nóng chết mất.


Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ ra Lê Xuyên. Dù sao Lê Xuyên cũng đang ở trường, lại còn quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, có lẽ anh có thể đưa cô về trường, giúp cô nói chuyện rõ ràng với bên đó.

Ngón tay nhanh chóng gõ số điện thoại, vừa gõ liền thấy trên màn hình tự động hiện ra tên của Lê Xuyên, Lưu Mang ngạc nhiên nhìn sang Mét tám lăm.


Alo, ai thế?
, từ trong điện thoại truyền tới giọng nói dễ nghe. Lưu Mang vui mừng liếm liếm môi, cảm thấy bản thân thật muốn khóc òa lên,
Lê Xuyên, là em đây.


Lê Xuyên. Cái tên này tuyệt nhiên không hề xa lạ với chủ nhân của chiếc điện thoại, nếu không cũng sẽ không lưu số của anh trong máy. Anh nham hiểm liếc nhìn cô gái đang vui mừng, đôi mắt thâm sâu thầm đánh giá cô từ trên xuống dưới.


Em hiện tại đang ở đâu vậy?
Giọng nói vốn ôn hòa của đối phương khi biết người gọi là Lưu Mang liền có chút khẩn trương,
Anh đang ở đồn cảnh sát... em ở nguyên chỗ đó, đợi chút anh tới đón em.


Trả lời mấy việc đơn giản với Lê Xuyên, cô cũng không nghĩ đến hiện giờ anh lại đang ở đồn cảnh sát, lại là vì cô.


Bây giờ có nói cũng không rõ ràng,
anh nói,
tí nữa gặp nhau rồi nói tiếp đi.



Vâng vâng.
Lưu Mang gật gật đầu đồng ý.

Lúc này cũng chỉ còn cách vậy thôi. Cô cúp máy, thấp thỏm nhìn sang Mét tám lăm,
Cảm ơn anh,
thấy Mét tám lăm vẫn còn nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô hạ xuống phòng bị, hỏi,
Anh quen biết anh Lê Xuyên sao?



Không quen.
Người con trai buột miệng đáp, sau khi hồi thần lại sửa lại thành có quen biết. Lưu Mang cuối cùng cũng lộ ra nụ cười an tâm, hóa ra đều là bạn cùng trường, nếu vậy thì cô yên tâm nhiều rồi.


Anh cũng học ở Đại học S à? Là bạn học của anh Lê Xuyên...
Vốn là muốn hỏi hắn mấy câu, lại thấy trên mặt Mét tám lăm có chút không vui, Lưu Mang tự nhận thức mà ngậm chặt mồm, lễ phép gọi một tiếng,
Đàn anh.


Mét tám lăm nhìn thoáng qua cô, lại nhìn về nơi khác, lạnh lùng hỏi,
Hắn ở đồn cảnh sát làm gì?


Lưu Mang

một tiếng, không hiểu rõ lắm lắc lắc đầu. Nói là vì cô, nhưng cô cũng đâu có giết người phóng hỏa, mà coi như cô có làm mấy chuyện đó, thì cũng có liên quan gì đến Lê Xuyên đâu chứ.

Mét tám lăm quay đầu xe, quay sang nhìn cô,
Đem hành lý bỏ vào trong sạp báo, tôi đưa em qua bên đó.

Hả?
Cô bất ngờ, bọn họ từ lúc nào đã trở nên thân quen vậy kìa?

Anh khăng khăng muốn giúp, Lưu Mang cũng không rõ vì sao, chỉ đoán rằng vì người ta là người tốt bụng. Cô nhìn anh đem hành lý của mình cất vào trong sạp báo, lại nhìn qua chiếc xe đạp hỏi,
Vậy em ngồi đâu ạ?


Người con trai đưa mắt tới khung xe đạp, ra lệnh,
Lên xe.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.