Chương 102: Nên đổi cách gọi thôi
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1800 chữ
- 2022-02-04 05:21:00
Không cần, nghỉ ngơi cái gì chứ, hôm nay là ngày vui lớn như vậy, em vui, em rất vui!
Lưu Khánh Quân khua chân múa tay, dựa vào người 8chú Trần, gào to.
Ba bà bác cũng sợ mất mặt, liền ôm em trai rời đi.
Bố.
Tuy hôm nay là ngày đính hôn của cô, nhưng nhìn Lưu Khánh Quân lại không vui vẻ chút nào, cứ như là ông ta bị ép phải tham gia không bằng, chỉ uống rượu liên tục để nuốt nỗi khổ lại vào lòng.
Lưu Mang vốn không muốn để Nhan Thần Mặc đi theo, cô cũng có lòng kiêu ngạo của riêng mình, cho nên không muốn để Nhan Thần Mặc nhìn thấy một mặt không thể chịu đựng nổi này của bản thân, nếu không thì cô sẽ không còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt anh nữa. Nhưng anh lại vô cùng cứng đầu, khăng khăng muốn đi cùng để bảo vệ cô.
Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em.
Trước cửa phòng, hai người họ nắm lấy tay nhau thật chặt, nghe tiếng
đinh đinh đang đang
của những chai rượu va vào nhau liền biết rõ Lưu Khánh Quân đang làm trò gì bên trong.
Trên mặt chú Trần tràn đầy khổ não, bất lực đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy hai người Nhan Thần Mặc, ông thở dài liên tục, nhanh chóng rời đi.
....A, chuyện cưới xin quan trọng thế mà cũng không thèm bàn bạc với tôi một tiếng, làm thế chẳng phải là nó không thèm coi tôi là bố nữa rồi sao. Chẳng lẽ tôi lại thèm ít đồ ăn đãi khách với chai rượu của nó à.
Nói cho cùng thì vẫn là liên quan tới một chữ
tiền
.
Hừ, trong lòng nó làm gì còn ông bố này đâu chứ. Tôi cũng sẽ coi như con gái của mình chết rồi là được.
Uống say nên nói nhảm hả, anh cũng chỉ có mỗi một đứa con gái là con bé, không có nó thì lấy đâu ra người chăm sóc anh khi về già.
Cô út cười ngượng nghịu, nhìn về phía Nhan Thần Mặc tới đây cùng Lưu Mang, đem tất cả mọi chuyện này đổ hết cho rượu.
Bác Nhan.
Lưu Mang tiến lên phía t3rước, nhìn Nhan Kiến Hùng bằng ánh mắt cảm kích, nếu như không có Nhan Kiến Hùng, vậy thì mẹ con cô cũng sẽ không có ngày hôm nay. Hơn 9nữa, ông là chủ tịch, nhưng không có chút thành kiến nào về gia cảnh hết, chưa bao giờ lấy thái độ ông chủ hơn người ra để đối xử với n6gười khác cả.
Sao con vẫn gọi bố là bác,
Nhan Kiến Hùng hơi có men say, nhìn Lưu Mang có chút ngại ngùng,
Nên đổi cách gọi đ5i thôi.
Lưu Mang không nắm chắc lắm với mấy cách xưng hô này, cô vẫn luôn nghĩ rằng sau khi kết hôn mới được gọi cha mẹ đối phương là
bố mẹ
, chỉ là Nhan Thần Mặc lại là một tên lập dị, cho nên chưa gì đã sửa cách gọi rồi. Thấy Trình Nhu gật đầu với mình, Lưu Mang ngượng nghịu gọi một tiếng,
Bố.
Bà nhìn hai người chị em của cô ta đi, hai người bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào thấy rồi chứ! Tôi ăn đồ nhà họ hay là uống gì ở nhà họ rồi. Còn cho rằng là...
Lưu Mang đứng bên ngoài cửa phòng cũng không thể nghe tiếp được, chỉ cần bản thân sống tốt hơn ông ta, kiếm được nhiều tiền hơn ông ta, ông ta liền coi như là chuyện không sạch sẽ. Cô từng chính tai nghe thấy Lưu Khánh Quân bôi nhọ mẹ con mình, còn nói cái gì mà mang theo con gái đi làm gái đm. Cô nghĩ rằng, chắc trên cả cái thế giới này chẳng đào đâu ra được một người cha có thể mắng chửi vợ con mình như vậy nữa đâu.
Có một khoảng thời gian, cô còn có cảm giác sợ hãi tột độ với hôn nhân, chỉ sợ người chồng sau này của mình cũng sẽ biến thành một dạng như Lưu Khánh Quân. Cô không muốn lại bước vào con đường như mẹ mình. Nhất là khi gặp được một người đàn ông có gia cảnh chênh lệch với bản thân nhiều như Nhan Thần Mặc, cảm giác tự ti trong lòng cô cứ thế mà lan ra, nếu như không phải anh luôn luôn yêu thương cô, nuông chiều cô, thỉnh thoảng lại đấu võ mồm với cô, thì cô thật sự sẽ không dám để cho Nhan Thần Mặc bước vào thế giới của mình một bước.
Ba bà cô bác khuyên bảo hết nước hết cái, không ngừng lấy chuyện Trình Nhu mua một căn nhà làm của hồi môn cho con gái ra để an ủi ông ta.
Cô ta làm mẹ chuẩn bị đồ hồi môn thế là được rồi, làm gì có ai còn trách móc được em chứ. Nhan gia lớn như vậy, không lẽ lại thiếu chút quà hồi môn của người nghèo khổ bần hàn như em à.
Hừ, của hồi môn à... Con đàn bà đấy lấy đâu ra tiền để mà mua một căn nhà làm của hồi môn chứ! Chắc chắn là lại moi móc từ một thằng đàn ông nào khác rồi!
Gương mặt Lưu Khánh Quân trắng bệch, vô cùng đố kị với những ngày tháng yên ổn của mẹ con Trình Nhu. Ở quê, ông ta toàn nói với người khác rằng nếu không phải ông ta gửi tiền viện trợ cho hai mẹ con nhà này, thì Trình Nhu đã sớm lưu lạc đầu đường xó chợ rồi. Nhưng chuyện hôm nay lại bày ra trước mắt, con đàn bà kia ly hôn với mình xong lại có thể sống tốt như vậy, nếu như để mọi người ở quê biết chuyện, chắc chắn ông ta sẽ bị mọi người đem ra làm trò cười, sẽ bị mọi người chê là loại vô tích sự. Ông ta đường đường là đàn ông, sao có thể thua một con đàn bà vô học được!
Ha ha, Nhan Kiến Hùng tôi cũng có con gái rồi.
Là con dâu chứ bố!
Nhan Thần Mặc nhấn mạnh, nhắc nhở ông. Nếu cứ như Nhan Kiến Hùng nói vậy thì anh và Lưu Mang tự nhiên lại trở thành anh trai – em gái luôn rồi. Anh đây mới không thèm cái mối quan hệ đó đâu!
Nhan Kiến Hùng nhíu mày, nhịn cười nhìn dáng vẻ tích cực nghiêm túc của con trai mình, liền giải thích,
Con dâu thì cũng là một nửa của con gái ruột rồi còn gì.
Ông kéo tay hai người, đặt hai bàn tay vào nhau, trầm tư suy nghĩ một lúc,
Bố không ngờ là con trai bố lại cưới vợ nhanh hơn những người cùng tuổi nhiều đến vậy đấy, các con cũng phải hạnh phúc đấy nhé. Đợi khi nào tốt nghiệp một cái thì hai đứa mau mau tổ chức lễ cưới đi!
Nhan Thần Mặc nắm chặt tay cô, giúp cô cảm thấy ngập tràn cảm giác an toàn. Lưu Mang gõ nhẹ cửa phòng, thấy bác hai mở cửa ra cho mình, cô yếu ớt chào hỏi,
Bác hai.
Ôi!
Bác hai vừa nhìn thấy bộ dạng của Lưu Mang liền bị dọa hết hôn, bà vừa mới thầm trách em trai mình còn không bằng một đứa trẻ con, nhưng Lưu Khánh Quân lại là người em trai duy nhất của bà, bà không thể không quan tâm tới chuyện này, không thể không bảo vệ ông ta.
Bác cả và cô út thấy hai vợ chồng nhỏ đi vào phòng, liền lập tức ngậm miệng lại, ngây ngốc nhìn về phía hai người họ. Mà Lưu Khánh Quân thì vẫn đang nằm trên giường, lăn lộn vật vã, không thèm nhìn bọn cô một cái, chỉ không ngừng oán trách ông trời không công bằng, khóc lóc kể lể cho bản thân đã bỏ ra bao nhiêu điều, mà lại không nhận được chút đền đáp nào.
Tôi được làm bố nó lúc nào. Sính lễ của nó tôi còn chưa động vào một tí nào, cụ thể có bao nhiêu tiền tôi cũng không biết. Mấy người bọn họ có từng bàn bạc với tôi không!
Mang Mang tới đây rồi, anh hỏi nó là biết rồi còn gì.
Cô út nói.
Lưu Khánh Quân lại đang nhắm chặt mắt, không hiểu ý cô út đang nói, cứ nghĩ ý bà ta đang bảo mấy ngày nữa gặp Lưu Mang rồi hỏi chứ không biết rằng con gái mình đang đứng ngay trước mắt mình rồi.
Ông vui vẻ cười ha ha, nếp nhăn trên mặt lại càng lộ rõ sự già nua,
Bố vừa mới hẹn phó tổng giám đốc đi thăm chuỗi cung ứng rồi, hai con đưa mẹ đi xung quanh chơi. Hôm nay tâm trạng của bố tốt, mọi người muốn mua gì cũng được, bố sẽ thanh toán. Đừng có tiết kiệm thay ông già này đấy nhé.
Vậy con cũng không khách khí nữa.
Nhan Thần Mặc thoải mái chấp nhận.
Các khách mời trong lễ đường đã về hết, những người còn sót lại đều là người trong nhà. Lưu Mang để Lê Xuyên và Nhan Thần Bắc đưa mấy người Trình Nhu về Thành phố Hổ phách, sau đó liền cùng Nhan Thần Mặc đi tới phòng của Lưu Khánh Quân.
Không, không, tôi không hỏi. Tôi hỏi rồi nó còn nghĩ là tôi xin nó tiền cơ. Cứ để con mẹ nó cầm hết đi, bà ta bán con gái, còn tôi, loại chuyện này tôi không làm nổi.
Tự lừa mình dối người, lại còn nói toàn những lời đường đường chính chính như vậy nữa chứ. Lưu Mang ghét nhất là điểm này của Lưu Khánh Quân. Cô biết rõ rằng người đàn ông trước mặt mình chỉ quan tâm đến tiền nhất mà thôi, cứ mỗi lần cãi nhau với mẹ, ông ta lại cầm một cái tua vít ra uy hiếp mẹ cô, ép bà phải đưa thẻ ngân hàng cho mình, mà trước mặt những người khác, ông ta lại ra cái vẻ thành thực hiền lành, rằng bản thân luôn đưa hết tiền lương cho vợ giữ hộ.
Lưu Mang cắn môi, cố nhịn lại từng đợt đau đớn cuộn lên trong lòng. Ông ta muốn biết chi tiết đám cưới của cô, nằm mơ! Kệ ông ta muốn náo loạn thế nào thì cứ náo loạn đi!
Chúng ta đi thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.