Chương 101: Cô vợ hung dữ



Mang Mang.


Giọng nói thanh nhã của Lê Xuyên vang lên ở phía sau, nghe vô cùng thoải mái.

Những chuyện ấy là chuyện cháu phải làm.
Nhan Thần Mặc đồng ý, yêu thương nhìn Lưu Mang, lại nhìn sang Trình Nhu cười hỏi,
Mẹ, mẹ có hài lòng với người con rể là con đây không ạ?

Những người già luôn thích những đứa bé dẻo miệng. Còn nói tới mấy việc nịnh hót thế này, Lưu Mang đúng là vô cùng tự ti.
Chị dâu?

Em không muốn, nghe không hay.
Lưu Mang chưa xưng hô với ai là
chị dâu
hết, cô vẫn luôn cảm thấy cách gọi như thế khiến người ta già hơn, cứ gọi là
chị
thoải mái hơn.

Mẹ.
Lưu Mang nước mắt lưng tròng, nghĩ tới những năm khổ cực về trước, liền bổ nhào vào trong lòng Trình Nhu.

Những gì mà mẹ có thể làm cho con cũng chỉ có vậy thôi, mẹ xin lỗi, mẹ không thể dành cho con những thứ tốt hơn, là mẹ vô dụng.
Trình Nhu ôm lấy con gái vỗ về, nói.

Anh Lê Xuyên, để em giới thiệu cho anh, đây là dì Thanh, dì Bình của em, lúc trước em có kể cho anh nghe rồi đó.
Lưu Mang nói với Lê Xuyên.
Từ khi bữa tiệc rượu còn chưa bắt đầu, cô đã giới thiệu họ cho Nhan Thần Mặc rồi. Bây giờ anh Lê Xuyên cũng đã tới, cô chỉ đơn thuần muốn giới thiệu cho anh Lê Xuyên biết hai người dì đã không ngại ngần giúp đỡ mẹ con mình mà mình thường kể mà thôi.

Ừ.
Trên miệng Lê Xuyên vẫn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là trên9 mặt vẫn còn sự hụt hẫng không nói nên lời,
Em đính hôn, sao anh lại có thể không tới được... Chúc mừng em.
Ba chữ đằng sau nghe vô cùng cứng nhắ6c, miễn cưỡng.
Nhan Thần Mặc đi tới, vô cùng đắc ý, dùng giọng nói đùa giỡn nói,
Hôm nay là ngày vui lớn của tôi, dù sao thì cậu cũng đã t5ới đây rồi thì vào ngồi luôn đi. Sau này cậu cứ sửa miệng gọi Mang Mang một tiếng ‘chị dâu hai’ đi.

Bên trong cuốn sổ viết tên Nhan Thần Mặc và Lưu Mang, Nhan Thần Mặc nhận lấy cuốn sổ đỏ, trên mặt cũng vô cùng khó xử. Anh biết rõ thu nhập của quán trà sữa của Trình Nhu cùng với số tiền bà thu lại được từ cổ phiếu mấy ngày gần đây, nếu muốn mua được cả một căn nhà như vậy thì thật sự là phải bỏ ra rất nhiều sức. Mà Trình Nhu là người thuộc trường phái bảo thủ, không thích giữ tiền trong ngân hàng, chỉ sợ cuốn sổ đỏ này đã trị giá bằng tất cả số tiền mà bà có. Lại nhìn sang Lưu Khánh Quân uống rượu đã hơi say mèm đang mượn hơi rượu khoác lác với mấy vị khách, anh mới hiểu tại sao Lưu Mang lại quan tâm tới người mẹ này tới vậy.
Anh nhìn quanh bốn phía, Lê gia ngoại trừ Lê Xuyên ra, người phụ nữ kia cũng chưa hề tới.

Sao lại thế được, bây giờ các quán trà sữa đều liên kết mở rộng rồi, có mấy cửa hàng còn phát triển tới nước ngoài lận. Nghe nói Mang Mang học ngoại ngữ, lại còn thêm sức của Nhan gia nữa, những tháng ngày vất vả của bà cũng đã sắp không còn nữa rồi,
Bà Lâm lúc này mới nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc đơn giản đứng bên cạnh, tuổi tác cũng tầm như mình, chỉ là làn da lão hóa khiến bọn họ nhìn còn già hơn tới mười tuổi,
Hai người này là?


Hai bà chị của tôi, là dì của Mang Mang.
Trình Nhu giới thiệu. Còn ba bà cô bác ngồi cùng bàn, bà cũng không thèm giới thiệu cho người khác câu nào.
Lê Xuyên lại không thèm để ý, suốt bao nhiêu năm nay, Nhan Thần Mặc vẫn đối xử với anh như vậy, trong lòng anh cũng hiểu rõ, tuy là vẫn còn một chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy Thần Mặc bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với mình như vậy, anh cũng đã thấy đủ rồi.

Nếu đã là như vậy thì sao lại còn muốn tôi gọi Mang Mang là ‘chị dâu’ chứ,
Lê Xuyên phản bác, lại gọi Lưu Mang đang nói chuyện vui vẻ với mấy vị phu nhân,
Mang Mang, em qua đây một chút.

Hai người dì không hề có dáng vẻ kiêu căng như ba bà bác, hành động hay lời nói đều vô cùng khiêm tốn. Thấy mẹ con Lưu Mang có ngày hôm nay, bọn họ cũng cảm thấy vui thay cho đôi mẹ con số khổ này.

Mang Mang,
Dì Thanh là người có tư tưởng bảo thủ, bà ngại ngùng nhìn Nhan Thần Mặc một cái, nói,
Dì cũng không biết cậu tên là gì...

Lưu Mang quay lại, mỉm cười, bước lên phí8a trước, nhìn về phía anh,
Cuối cùng anh cũng tới rồi.

Cô cứ nghĩ là người nhà họ Lê sẽ không tới tham gia buổi lễ đính hôn của mình, khô3ng nghĩ là Lê Xuyên sẽ tới đây, nhưng lại tới muộn hơn nửa tiếng.
Nhan Thần Mặc đặt cuốn sổ vào trong tay mẹ Trần, để bà giữ hộ, lại uống rượu cùng với hai người Nhan Thần Bắc và Lê Xuyên.

Đừng nghĩ tôi uống rượu với cậu tức là tôi đã coi cậu là em trai rồi, chỉ là tôi đang giữ thể diện cho cậu trước mặt mọi người thôi.
Nhan Thần Mặc không nóng không lạnh nói với Lê Xuyên.

Mẹ Trần, bà lấy đồ đưa cho Thần Mặc đi.
Trình Nhu nói với mẹ Trần đang ngồi cùng một bàn cho họ hàng thân thích.
Lưu Mang cẩn thận nhận lấy cuốn sổ được mẹ Trần gói kĩ, nhìn vô cùng tinh xảo, cô cũng không thể đợi được nữa mà mở ra. Nhìn cuốn sổ đỏ mới tinh bên trong, cô mở to mắt kinh ngạc, hóa ra đây chính là niềm vui bất ngờ mà mẹ cô nói.
Trình Nhu so ra còn thảnh thơi hơn Lưu Khánh Quân nhiều, không ít người cho rằng người làm chủ trong gia đình là ông già Lưu Khánh Quân này, không ngừng tiến lên bắt chuyện với ông ta. Tới khi có mấy vị khách không biết chuyện nghe thấy Trình Nhu nói chuyện với những người phụ nữ thân thiết mới biết chuyện cha mẹ của Lưu Mang đã ly hôn từ nhiều năm trước rồi, mà Trình Nhu mới là người giám hộ của Lưu Mang, lại đi sang phía Trình Nhu.

Bà Lâm, bà Trần,
Trình Nhu khẽ cười chào hỏi, đến khi nghe đối phương gọi mình là
bà chủ Trình
, bà khiêm tốn cười cười,
Bà chủ gì chứ, nếu mang ra so sánh với sự nghiệp của các bà thì quán trà sữa của tôi có đáng là gì.

Nghe Nhan Thần Mặc nói vậy, những vị phu nhân đứng xung quanh cũng không nhịn được mà cười phá lên. Bọn họ chưa nhìn thấy dáng vẻ Nhan Thần Mặc như vậy bao giờ, ở bên ngoài người ta đều đồn đại nhị thiếu gia nhà họ Nhan là một người vô cùng cứng đầu, không dễ nói chuyện, hôm nay đúng là làm nhận thức của bọn họ bị đảo lộn hết cả.

Có muốn nói không hài lòng cũng không được.
Trình Nhu vui vẻ.

Con chào dì, dì cứ gọi con là Thần Mặc là được rồi.
Nhan Thần Mặc tỏ ra vô cùng nhiệt tình, dáng vẻ vô hại, chẳng trách người ta ai cũng cảm thấy chỉ có Lưu Mang bắt nạt người khác thôi.
Dì Thanh nghe thấy nhị thiếu gia của nhà họ Nhan gọi mình một tiếng

, trong lòng vui như nở hoa, đáp liền mấy tiếng,
Mang Mang với mẹ con bé cũng không dễ dàng gì mới có ngày này, vẫn là phải nhờ cháu sau này chăm sóc họ nhiều hơn rồi.

Sắc mặt của Nhan Thần Mặc nặng nề, nhìn chằm chằm vào cô vô cùng nguy hiểm,
Vai vế cũng đã vậy rồi, không lẽ em định hủy hôn sao?

Lưu Mang không trả lời được, liền ngượng nghịu vùng ra khỏi tay Nhan Thần Mặc, đưa Lê Xuyên đi về bàn ăn của họ hàng thân thích.
Ngồi dùng bữa trên cùng một bàn, Lưu Mang nghe thấy tiếng Lê Xuyên gọi mình, liền nhấc váy bước tới chỗ bọn họ. Đang đến gần Lê Xuyên, Nhan Thần Mặc liền dùng một cánh tay tóm cô lại, cảnh cáo:
Cách thế này là được rồi, gần quá anh sợ anh bị ‘xanh’ lắm.


Xanh: Trung Quốc có một cụm từ là
đội mũ xanh
, ám chỉ việc bị cắm sừng, từ
xanh
cũng được sử dụng với ý như vậy.

Bị
xanh
? Đây là đang nói cô sẽ hồng hạnh vượt tường sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.