Chương 100: Dùng cả đời để đền đáp



Giỏi lắm, mày sắp gả cho người khác, có nhà có cửa rồi đấy. Thế mà lại còn muốn đuổi tao đi, còn không cho bố mày đây một phòng để ở. Ma8ng Mang, bao nhiêu năm nay mày học hành rồi vứt đi đâu cả rồi hả. Tao vất vả khổ sở nuôi mày thành người, lại còn cho tiền mày đi học...3



Ông không biết ngượng sao!
Lưu Mang cãi lại,
Những năm này chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi mà thôi!

Ở đây ý chỉ Nhan Thần Mặc chỉ coi sách có thể kiếm tiền, chứ không giúp mình có được người đẹp.
Đầu ngón tay vuốt qua đống sách, cô càng ngày càng cảm thấy vị hôn phu của mình đúng là một loại cổ phiếu có tiềm lực vô hạn mà.
Bác cả lại lôi chuyện huyết thống ra nói, Lưu Mang cười lạnh một tiếng,
Nếu mẹ tôi lúc đầu gả cho người khác thì vẫn có thể sinh con. Nói không chừng lại còn có cuộc sống tốt đẹp hơn nữa!


Vậy thì làm sao mà có mày của ngày hôm nay nữa!

Chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép (恨铁不成钢): Ý nói yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong người khác tốt hơn.

Mang Mang, bố con cũng đã tới đây rồi. Con lại khiến ông ta nổi giận bỏ đi như thế, lỡ như ông ta không thèm tới lễ đính hôn của con nữa thì sao, con làm sao mà giải thích lại với Nhan Thần Mặc và bác Nhan được chứ.
Tư tưởng của Trình Nhu cũng bảo thủ như vậy, vô cùng xem trọng mấy thứ lễ nghi này.

Bác nghĩ tôi thèm sao?
Ánh mắt lạnh thấu xương giống như mũi kiếm sắc bén nhìn chằm chằm vào bà bác cả tóc bạc, thấy bà ta không dám nói nhiều nữa, Lưu Mang liền ra lệnh,
Bác mau đưa ông ta về khách sạn đi, nếu không tôi sẽ gọi bệnh viện tâm thần tới đây đưa ông ta vào đó cho tỉnh rượu đấy!

Câu uy hiếp thế này Lưu Mang đã nói vô số lần, nhưng cũng là câu có hiệu quả nhất. Cô dám báo cảnh sát, cũng dám gọi xe cứu thương để ép Lưu Khánh Quân phải nghe theo. Nếu mà Lưu Khánh Quân còn náo loạn thêm nữa, thì ông ta sẽ thật sự bị đứa con gái này coi là bệnh nhân tâm thần mà tống vào bệnh viện luôn.
Lời này của Lưu Mang hạ gục Lưu Khánh Quân, đôi môi của ông ta mím chặt, dựa vào người chị cả của mình mà rời đi.
Lưu Mang đóng mạnh cửa, phát ra tiếng vang rất lớn, cả căn hộ cũng rung lên theo mấy trận. Thấy hai người kia đã đi xa, Lưu Mang mới thở hắt ra một hơi, cô ngồi trên ghế sô pha, rũ mắt nhìn xuống tấm thảm dưới đất, nghĩ lại mà còn thấy sợ.

Ngủ ngon nhé.

Phòng của cô vẫn là căn phòng sách đó, cô nằm trên giường, nhìn kệ sách bên cạnh chứa đầy sách kinh tế, Lưu Mang lại ngồi dậy, đi chân đất bước ra ngoài.
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;...

Dịch

... An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Thấy bà bác cả vẫn đứng như trời trồng ở đó, Lưu Mang gằn giọng,
Tiền viện phí của nhà thương điên cứ coi như tôi và mẹ lại mắc khổ đi, căn cứ vào điều kiện hiện tại thì tôi cũng có thể chi trả được! Ông có muốn thử xem không!

Lưu Khánh Quân bị lời này của con gái chọc tức tới nỗi nghiến răng kèn kẹt. Trong mắt người đời, những người bị tống vào bệnh viện tâm thần, không nghi ngờ gì, chính là những tên điên, ông ta lại là người có chết cũng muốn giữ sĩ diện. Người ngoài từng bảo ông ta uống rượu nhiều hại thân sẽ dẫn tới bị tâm thần, nếu như ông ta thật sự bị bắt vào trong đó, thì ông ta chắc chắn sẽ bị coi là
tên điên
rồi.

Đi ngủ thôi, nghỉ ngơi cho tốt, mấy hôm nay con cứ ở lại đây với mẹ đi,
Trình Nhu nói,
Mẹ sẽ bảo mẹ Trần mang áo cưới tới đây, đến lúc đính hôn, mẹ còn có một món quà nữa muốn tặng cho con.


Vâng,
Lưu Mang bổ nhào vào trong lòng mẹ mình, bình tĩnh cảm nhận mùi trên người bà, lúc này mới đứng dậy trở về phòng mình,
Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon.

Giới hạn cuối cùng của cô chính là cuộc sống yên ổn những năm nay của hai mẹ con mình, dù là ai đi chăng nữa, cô cũng không cho phép họ tới quấy rầy cuộc sống này.

Mang Mang, sao cháu có thể nói như vậy. Nếu không có bố cháu thì sao mà có cháu được!

Trình Nhu thấy con gái không vui vẻ chút nào cũng buồn theo, không ngừng tự trách bản thân không thể cho con mình một cuộc sống êm đềm.
Lưu Mang không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cảm thấy đau đớn vì những hành động của Lưu Khánh Quân. Có những lúc cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép với cha mình. Cô rất ít khi khóc, ngoại trừ những lúc đắm chìm vào những bộ phim bi kịch, thì điều có thể làm cho cô đau đớn nhất chính là dáng vẻ say rượu của Lưu Khánh Quân. Lo lắng, sợ hãi, thất vọng, tất cả các cảm xúc tiêu cực cùng lúc trào lên trong lòng, giống như một quả đạn cay ép cô phải rơi nước mắt vậy.
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;...

Gốc
Hoàng kim ốc
,
Nhan như ngọc
, xuất xứ từ một bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng:

... 安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,

Vậy thì trước9 khi ly hôn thì sao? Chẳng lẽ bố không lo cho con ăn, lo cho con mặc à? Hồi con còn bé, bố phải lái xe kéo, còn một tay lái xe, một tay 6ôm con, bố yêu chiều con thế nào, con đã quên hết rồi sao?
Lưu Khánh Quân lại đánh vào tình cảm, nước mắt chảy xuống.
Lưu Mang 5dừng bước, lạnh nhạt nói:
Cũng chỉ có mỗi thế. Nếu không có những chuyện trước đây, ông nghĩ tôi còn có thể để ý tới ông nữa sao? Còn có thể gọi ông một tiếng ‘bố’ nữa sao?
Có những lúc cô chỉ muốn mặc hết vũ khí áo giáp lên người, có thể không nghe ngóng, không hỏi han gì về người cha này, nhưng cô lại không thể làm thế được, thỉnh thoảng lại vẫn gọi điện hỏi thăm cuộc sống của ông ta. Nhưng cũng vì những lần bản thân không thể kiềm nén được ấy, Lưu Khánh Quân mới có thể bắt thóp, ăn chặn mẹ con cô tới chết. Bài học nhận được bao nhiêu năm nay khiến cho cô đã sớm tê liệt rồi.

Cánh bây giờ cứng cáp thật rồi nhỉ!
Lưu Khánh Quân đứng dậy, lảo đảo không vững, lên mặt với hai mẹ con, nói,
Hừ! Mày còn muốn để tao tham gia lễ đính hôn cơ à? Mơ đi! Cho dù là đám cưới của mày, tao cũng không thèm đến. Tao sẽ xem xem mày còn mặt mũi nào mà ở lại nhà chồng không!

Ở nông thôn, con gái gả ra ngoài mà người cha không có mặt, nếu không phải người cha đã mất rồi, thì chỉ có thể là phản đối việc hôn nhân của đứa con gái bất hiếu. Nhưng điều sau thì lại rất ít khi xảy ra.

Không, ông ta sẽ tới.
Lưu Mang nói chắc nịch,
Cái loại người sĩ diện như ông ta thì sao lại có thể bỏ qua cơ hội được lộ diện như vậy chứ.

Thấy con gái chắc chắn như vậy, Trình Nhu cũng yên tâm hơn không ít.
Lưu Mang cười hắt ra một hơi, liếc mắt nhìn Lưu Khánh Quân một cái, nói:
Ông muốn đến thì đến, cùng lắm là lúc ông nằm vào quan tài thì cũng chẳng có ai đi đưa tiễn mà thôi! Tôi cũng sẽ coi như bố của tôi đã chết rồi là được.

Tay đột nhiên bị Trình Nhu véo mạnh, do cô nói ra những từ đen đủi nên khiến mẹ không vui rồi. Tuy Trình Nhu ghét Lưu Khánh Quân, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của con gái mình, sao bà có thể nói ra những lời ác độc như vậy được, cũng không muốn để cho con gái mình thốt ra những câu đại nghịch bất đạo như vậy. Nhưng Lưu Mang lại là một đứa bé xốc nổi, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng. Bình thường nhìn thấy cuộc sống khó khăn của Lưu Khánh Quân, con bé còn lo lắng cho ông ta. Nhưng nếu Lưu Khánh Quân mà vênh mặt hất hàm uy hiếp Lưu Mang, thì con bé còn lâu mới nghe theo.
Cổ phiếu, chứng khoán, đầu tư, bất động sản...
Đây đều là những thứ mà Nhan Thần Mặc thường nghiên cứu, đối với anh, trong sách chỉ có nhà lầu vàng, chứ không có cô gái đẹp nào hết.
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
Cô rất ít khi mở tủ sách ra, cũng chưa từng kiểm tra chiếc tủ trong phòng gym trong nhà bao giờ. Vừa nghĩ tới cái tên được viết trên sổ đỏ căn nhà này, Lưu Mang rũ mi, khoé môi hơi hướng lên, tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy vui sướng không phải là vì bản thân bỗng được nhận căn nhà này, mà là vì những gì Nhan Thần Mặc đã bỏ ra vì cô, khiến cho cô vô cùng cảm động.

Hóa ra cô vẫn luôn nhận lấy sự giúp đỡ của Nhan Thần Mặc mới có thể ở lại thành phố S này cùng với mẹ mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.