Chương 99: Không mời mà đến


Trình Nhu thấy con gái tích cực như vậy, cười cười,
Thằng bé Thần Mặc này cũng có lòng quá đi mất. Bây giờ nghĩ lại mới thấy8 chắc quán trà sữa kia cũng là do nó để người khác lấy giá rẻ mà chuyển nhượng cho mẹ mất, đúng là hơi xấu hổ thật.

Những chuyện này không phải Lưu Mang chưa từng nghĩ qua, chỉ là nghe mẹ mình nói vậy, trong lòng bỗng có chút rối rắm, như 9thể là mình đang mang nợ người ta vậy.

Lưu Mang ngốc nghếch cười ha ha nói,
Có gì mà xấu hổ chứ mẹ, mẹ cũng đã gả c6on cho anh ấy luôn rồi, anh ấy là con rể mà lại không nên giúp mẹ sao. Còn nữa, người này còn chưa vào cửa mà đã tranh sủng 5với con rồi, lại còn gọi mẹ là ‘mẹ’ nữa chứ. Đúng là không biết ngại mà.
Cô lầm bà lầm bầm, cố ý nói như chuyện đương nhiên, khiến mẹ mình giảm bớt gánh nặng trong lòng.
Trình Nhu ngừng nói, nghi ngờ nhìn ra hướng bên ngoài phòng ngủ, đứng dậy, thấp giọng tự hỏi,
Ai mà đến đây muộn thế nhỉ.

Thành phố Hổ phách bình thường ngoại trừ có Nhan Thần Mặc, Lê Xuyên cùng Nhan Kiến Hùng là hay tới đây, thì cũng không còn vị khách tới thăm nào khác nữa. Hàng xóm buổi sáng gặp mặt trên đường cũng chỉ chào hỏi một câu là rời đi, chưa từng có việc gọi cửa lúc nửa đêm thế này bao giờ.

Người không biết ngại là con mới đúng chứ.
Trình Nhu dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán con gái, thấy Lưu Mang làm mặt quỷ với mình, bà vừa bực mình vừa buồn cười, dặn dò,
Trong mắt mẹ con mãi mãi là một đứa trẻ, nhưng con lại là người sắp kết hôn rồi, phải nhớ tiết chế lại tính tình của con biết chưa. Đừng có bắt nạt Thần Mặc mãi thế.


Dạ?
Lưu Mang hết hồn. Cô làm gì Nhan Thần Mặc rồi vậy, sao mà mẹ cô cứ cho rằng cô có thể bắt nạt được cái tên ma đầu đó vậy. Người bị hại vẫn luôn là cô mà, cũng như Giang Nghiên Kỳ nói ấy, cái người bị ăn không còn một mẩu kia chính là cô đây này.
Mẹ con Lưu Mang nghe lời này của Lưu Khánh Quân xong, thật sự tức tới mức tê liệt. Lúc đầu Trình Nhu kết hôn lại với ông ta, lúc cãi nhau Lưu Khánh Quân còn từng nói với Trình Nhu rằng
Tiền của cô chính là tiền của tôi, còn tiền của tôi thì vẫn là tiền của tôi, cô đừng có mơ có một xu!
Cho tới lúc sau khi ly hôn, cuộc sống của Trình Nhu bắt đầu dần dần trở nên tốt hơn, thì ông ta lại xuất hiện, lại còn nói:

Cô nhìn lại mình xem, nếu như cô không lấy tiền của tôi đi thì cô có cái ngày hôm nay không?
Lưu Khánh Quân nhìn vào mấy chiếc máy làm trà sữa trong phòng bếp, kiêu căng tự mãn nói,
Giờ thì có tiển rồi thì lại muốn rửa sạch mối quan hệ với tôi à, đừng có mà mơ!

Lưu Mang cũng không hiểu gì, có thể là do đính hôn có nhiều việc quá, cho nên mới có người tới tìm mẹ con cô.
Lưu Mang vừa nhìn vào màn hình hiển thị camera lắp cùng chuông cửa liền lập tức kinh ngạc, hoảng loạn chạy về phía Trình Nhu đang xuống cầu thang.

Nhan gia có ơn với chúng ta như vậy, mẹ cũng không biết phải cảm ơn họ thế nào nữa.
Trình Nhu cầm lấy tay con gái, cảm thán,
Chỉ mong con có thể sống hạnh phúc với Thần Mặc thôi, mẹ cũng đã mãn nguyện rồi. Mẹ tin thằng bé đối xử với con cũng...

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên từng hồi liên tục, người tới đây ấn vô cùng gấp gáp, giống như đang thúc giục.

Bố, bác cả, sao hai người lại tới đây?
Lưu Mang tiến lên phía trước chào hỏi, lại đỡ Lưu Khánh Quân vào nhà, hỏi,
Bác hai với cô út đâu rồi ạ?

Bà bác cả không vui trả lời,
Về khách sạn nghỉ rồi.

Lưu Khánh Quân thật sự có thể làm ra loại chuyện này. Cô còn nhớ Lưu Khánh Quân còn cười nhạo mẹ cô với người ngoài, còn cố ý lợi dụng cớ tuyệt giao với họ hàng mà đánh mẹ cô, giống như làm vậy mới đủ để thể hiện quyền lực uy phong của người đứng đầu gia đình vậy. Mà mẹ cô cũng bất đắc dĩ phải báo cảnh sát mới tránh khỏi lần bạo lực gia đình khủng bố ấy.

Bây giờ cô có tiền rồi, cũng phải trả lại tôi số tiền mười mấy vạn năm ấy đi chứ nhỉ.
Lời nói dối nói nhiều cũng biến thành lời nói thật, có lúc ngay cả Lưu Mang cũng bị cha mình tẩy não, còn nghi ngờ liệu có phải lúc đầu khi rời đi mẹ cô có phải đã lấy của ông ta mười mấy vạn tệ thật không. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới việc mẹ phải đi vay tiền khắp nơi để đóng học cho cô từ tiểu học tới đại học, thì trong nhà sao có thể có chút tiền tiết kiệm nào chứ.
Tiếng chuông cửa gấp gáp vẫn vang lên không ngừng, Lưu Mang vô cùng kinh hoàng,
Bố tới đây đấy mẹ ơi.

Trình Nhu cũng cảm thấy bất ngờ,
Sao ông ta lại tìm tới đây được.


Ông có bệnh thì tôi có thể gọi điện thoại đưa ông vào viện tâm thần được!
Lưu Mang hoài nghi người cha này sau khi uống rượu sẽ lên cơn hoang tưởng nặng, cũng không biết trong não ông ta chứa cái thứ gì nữa.

Mang Mang, sao mày lại nói thế với bố. Không thấy bố mày uống say rồi sao!
Bà bác cả lớn giọng mắng nhiếc Lưu Mang,
Bố mày cũng khó khăn lắm, mười mấy vạn cũng không phải là con số nhỏ, bây giờ cuộc sống mẹ con mày tốt như vậy, nếu đúng là cầm tiền của bố thật thì mày cứ đưa cho ông ấy chút tiền, coi như là tiền sinh hoạt cũng được.

Hai mẹ con chần chừ, không biết có nên mở cửa cho Lưu Khánh Quân không, lại nghe tiếng đập cửa không dứt truyền tới. Người bên ngoài đập cửa vô cùng mạnh, giống như là đang muốn phá cửa vậy, nghe hơi đáng sợ.

Hay là con gọi bảo vệ tới đuổi ông ta ra ngoài nhé.
Lưu Mang bàn bạc với mẹ mình.
Trình Nhu nghe những lời này, tức tới nỗi ngồi lặng đi trên sô pha, cuộc sống bình yên mười mấy năm nay giờ này đã tan thành mây khói, vừa nhìn thấy Lưu Khánh Quân, bà đã lại thấp thỏm lo sợ.

Không có!
Lưu Mang trả lời. Mẹ cô mệt rồi, không muốn cãi nhau thêm gì nữa. Nhưng cô nhất quyết không cho phép những người không biết giới hạn này bắt nạt mẹ con cô nữa, cho dù là cha ruột cô thì làm sao. Làm người ai mà chả có giới hạn chịu đựng.
Trình Nhu không thích nhất là mấy từ xui rủi như vậy, lại còn thêm việc Lưu Khánh Quân say xỉn không mời mà đến nữa, bà lại càng cảm thấy phản cảm, chất vấn:
Ông tới đây có chuyện gì!

Lưu Khánh Quân cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Trình Nhu, vỗ vỗ đệm sô pha, nói,
Ông đây không thể tới đây sao. Căn nhà này là của ông, sao ông lại không được đến. Ông đây về nhà cũng không được hả?


Mẹ lấy một cắc tiền của ông lúc nào!
Lưu Mang không thể nhịn thêm được nữa, lập tức nổi giận. Mỗi lần mẹ cô và cô khó khăn lắm mới có được một cuộc sống yên ổn, thì ông ta lại đi tới khắp nơi gieo rắc tin bịa đặt này, bôi nhọ mẹ con hai người. Cô còn nhớ học phí hồi cấp hai, mẹ cô phải chạy vạy khắp nơi để vay tiền đóng học cho cô. Vay tiền học của một kì, khi nào có lương thì trả lại, tiền học năm tiếp sau cũng lại đi vay để đóng tiếp, Người nào không biết chỉ có thể nhìn thấy cô là một con bé nhà nghèo, được học tại một ngôi trường tư nhân mà thôi, cũng chưa từng nghĩ tới Trình Nhu phải bớt ăn bớt tiêu, chạy vạy khắp nơi để đóng tiền học cho cô.

Mày im mồm cho tao, mày cứ việc giúp mẹ mày đi. Dù sao mày cũng không có người bố là tao.
Lưu Khánh Quân uy hiếp,
Xem xem tao có nói với nhà chồng của mày không.


Không được, con sắp đính hôn rồi. Lỡ như ông ta mượn cớ say rượu để làm trò điên khùng thì sao, ông ta không cần thể diện, nhưng con cũng cần chứ.
Trình Nhu chau mày nhìn cửa nhà,
Để mẹ mở cửa, để xem ông ta rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Cửa nhà vừa mở, một trận gió thổi hơi rượu tới. Lưu Khánh Quân còn mang bà chị cả của mình ở đằng sau, còn hai người kia thì chắc đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi.
Lưu Mang nhìn tình hình hiện giờ vẫn còn mong rằng hai người cô bác kia sẽ cùng tới. Cho dù trước đây có xảy ra những chuyện không vui gì đi chăng nữa, nhưng nếu Lưu Khánh Quân say xỉn gây chuyện thì hai người đó còn khuyên nhủ ông ta, nhưng còn bà bác cả chỉ biết bao che anh em này cũng sẽ chỉ đứng ở một bên thêm dầu vào lửa mà thôi.

Mãi mới ra mở cửa, đang làm cái trò gì thế hả! Chết hết rồi hay sao!
Lưu Khánh Quân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, liếc mắt lườm Trình Nhu.
Lưu Mang đứng trước mặt Lưu Khánh Quân, chất vấn,
Có phải là ông tiêu hết tiền lì xì Thần Mặc đưa rồi không.


Cũng chỉ đến lúc hết tiền, Lưu Khánh Quân mới làm ầm ĩ thế này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.