Chương 98: Chủ nhà
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1636 chữ
- 2022-02-04 05:20:41
Lưu Mang hậm hực hai tiếng, để cô trong phòng thế thôi đã đủ mệt mỏi rồi. Đông người như thế, chút oxy từ điều hòa cũng khô8ng đủ cho cô hô hấp nữa.
Lại còn thêm hai bà bác cứ không ngừng nghe ngóng chuyện tiền tài của Nhan gia nữa, khiến3 Lưu Mang đau đầu không chịu nổi.
Nhan Thần Mặc! Căn hộ đó là của anh sao?!
Giọng cô vô cùng vang, cũng do đang quá bất ngờ. Cô bật thẳng người dậy, lại va thẳng vào bàn, đau đớn ôm bụng, trông không có chút thục nữ nào hết.
Lưu Mang ngước mắt, hung ác trừng mắt với anh, trước mặt bao nhiêu người thế này mà anh lại dám nói cô thành một bà la sát như thế, lại còn dám để mẹ già nhà cô làm thần giữ cửa nữa chứ. Giỏi lắm, cái tên Nhan Thần Mặc này, chú em đừng có nghĩ lấy căn hộ kia ra là có thể đút lót mẹ của chị đây, đợi đến lúc chị đây bắt được thì để xem chị đây giải quyết chú em thế nào. Lưu Mang hít sâu một hơi, nhìn Trình Nhu, đáng thương nói,
Mẹ, hai người thân thiết như vậy, xem ra đứa con gái như con thành đồ thừa rồi. Nhan Thần Mặc mới là con đẻ của mẹ có phải không.
Cái đứa con gái ngốc này, nói linh tinh cái gì thế không biết.
Trình Nhu cũng quên luôn sự tồn tại của bốn người bên cạnh kia, trong lòng tràn đầy vui vẻ nhận lấy cuốn sổ,
Con cũng tặng Mang Mang món quà lớn thế này rồi, người mẹ này đương nhiên cũng không thể thiếu được.
Trình Nhu cố tình ra vẻ bí ẩn,
Đợi tới lúc các con đính hôn, mẹ sẽ lấy ra, tặng cho hai đứa một chút bất ngờ nho nhỏ.
Đối với chi tiết chuyện cưới xin này, Lưu Khánh Quân cả buổi cũng không chen được câu nào vào. Nhan Kiến Hùng cũng cân nhắc tới sự tồn tại của ông thông gia, thỉnh thoảng lại hỏi xem ông ta có ý kiến gì không, lại hỏi một chút vấn đề số lượng sính lễ cùng quy mô của bữa tiệc rượu. Mà Lưu Khánh Quân cũng chỉ cười cười, ra vẻ thật thà, nói,
Chỉ cần bọn trẻ nó vui, sau này sống hạnh phúc với nhau, mấy thứ sính lễ nhà cửa thế nào cũng không có vấn đề gì cả. Gả con gái đi chứ có phải bán con gái đâu, mọi chuyện cứ nghe theo đại ca thôi.
Vậy sao mà được, dù sao thì chú cũng là bố của Mang Mang. Hai nhà chúng ta phải cùng nhau bàn bạc chứ.
Bên bàn cơm, Nhan Thần Mặc tự nhắc tới vấn đề này trước, giống như vô cùng thoải mái vui vẻ để người quen vào công ty làm việc vậy, bác cả vồn vã nở nụ cười, tâng bốc Nhan Thần Mặc không ngừng.
Chỉ là khi Nhan Thần Mặc nói tới học lực của chị họ là vấn đề khó nghĩ, không tiện giao việc này cho nhân viên, gương mặt của bác cả lập tức vỡ vụn.
Thứ quý giá thế này, các con cứ giữ đi thôi, sau khi kết hôn dù sao cũng thuộc sở hữu của vợ chồng hai đứa hết.
Trình Nhu đùn đẩy nói.
Không được!
Nhan Thần Mặc lại vô cùng kiên quyết,
Mẹ cứ ở lại nơi đó đi, để lỡ như sau này con không còn chỗ nào có thể đi, lại đắc tội với Mang Mang, cô ấy nhất quyết đuổi con ra ngoài. Lúc đó có mẹ giữ nhà cho, con cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhan Kiến Hùng thấy cô sửng sốt như vậy cũng cảm thấy buồn cười, lại nhìn con trai trêu đùa con dâu tương lai của mình, ông cười cười, trách mắng anh mấy câu.
Đúng rồi. Sao cô lại không để ý tới ánh mắt của Nhan Thần Mặc với người môi giới kia hôm đi tìm nhà thuê chứ. Lại còn mấy cuốn sách về kinh tế trong phòng sách cùng với bộ áo ngủ treo trên mắc nữa. Đáng sợ nhất là mẹ con cô đã thay đổi mật khẩu cửa nhà rồi mà Nhan Thần Mặc vẫn có thể lẻn vào được. Ngoại trừ người này có dấu vân tay của chủ nhà ra, làm gì còn ai có cái năng lực này nữa chứ.
Người phụ nữ ngại ngùng cười mấy tiếng, phụ họa theo liên tục,
Công ty lớn đúng là khác biệt thật, xem ra con gái bác không có cơ hội rồi. Ầy, ai bảo nó lúc đầu không chịu học hành nghiêm túc chứ, nếu mà được như Mang Mang thì bác đã có phúc rồi.
Mấy chuyện
sắp xếp
thế này cũng chỉ có thể để Nhan Thần Mặc giải quyết hộ, còn nếu như giao cho Lưu Mang, chỉ sợ nói chuyện với bà ta chưa đầy ba phút, cô đã bật dậy đuổi hết đám người này ra ngoài rồi. Không cần quan tâm đối tượng là ai hết!
Lưu Mang cũng không biết Nhan Thần Mặc lại đang bày ra trò gì nữa, liền ngước đôi mắt tròn lên nhìn anh. Không lẽ đây là nhà tân hôn của bọn họ sao? Nhưng cô chưa từng nghe thấy anh nhắc tới chuyện này mà.
Nhan Thần Mặc nhìn Nhan Kiến Hùng một cái, nói với Trình Nhu,
Con với bố đã bàn bạc rồi, căn hộ ở Thành phố Hổ phách con đã sang tên cho Mang Mang, coi như là một phần trong sính lễ vậy.
Em liền bảo bà ấy ít n6hất cũng phải có bằng đại học, còn lại mọi thứ đều phải làm theo quy trình.
Lưu Mang đương nhiên biết chị họ của mình học5 hành tới đâu, cô cũng chỉ muốn bà bác cả của mình thấy khó khăn mà rút lui thôi, ai mà biết được người nhà mình sẽ lại chơi chiêu bài tình cảm thế này,
Con bé nó muốn đi đường tắt, nên vẫn phải nhờ cháu sắp xếp giúp rồi.
Đi đường tắt
là một thứ hay ho, nhưng Nhan gia lại không thích mấy cái thứ đó. Hàng ngàn hàng vạn nhân viên trong công ty đều phải trải qua từng đợt thi tuyển liên tục mới vào được nơi đây, còn nếu bà ta cứ muốn được
đi đường tắt
để vào công ty, Nhan Thần Mặc cười cười, nói,
Anh có cách này.
Nhan Kiến Hùng vô cùng giữ sĩ diện cho Lưu Khánh Quân. Thấy ông ta không còn từ chối nữa, ông cũng chỉ có thể bàn bạc thêm với Trình Nhu đang ngồi cùng phía.
Ý em là em không hiểu gì về mấy chuyện này hết, mẹ Mang Mang thì thành thạo hơn nhiều.
Sính lễ là một căn hộ, lại còn là căn hộ được trang trí vô cùng kì quái ở Thành phố Hổ phách kia nữa.
Lưu Mang cầm lấy cuốn sổ trong tay Trình Nhu, giở ra, nhìn vào nội dung bên trong, kinh ngạc tới nỗi muốn rơi cả mắt.
Bác cả của em lại còn muốn em sắp xếp cho con gái của bà ấy vào công ty nhà anh9 làm quản lý nữa chứ.
Lưu Mang hạ giọng, chế giễu cười nhẹ.
Em trả lời thế nào.
Là như này, nếu như đột nhiên đặc cách cho một người mới tốt nghiệp cấp ba vào chức vụ quản lý trong công ty, chỉ sợ cũng sẽ không được bên hội đồng quản trị đồng ý. Con cháu nhà bọn họ đều là người tốt nghiệp, nghiên cứu sinh hoặc đang học tiến sĩ ở các trường đại học lớn nổi tiếng, còn có những người đi du học về nước nữa. Nếu như thật sự muốn dùng quan hệ để làm quản lý của cả một bộ phận thì cũng phải chọn những người này đầu tiên.
Nhan Thần Mặc ra vẻ vô cùng khó xử,
Hay là thế này, khi nào bác cứ đưa chị họ tới đây xem xem. Dây chuyền sản xuất ở nhà máy vùng ngoại ô cũng đang thiếu một tổ trưởng, công việc cũng không vất vả...
Cái thứ dây chuyền sản xuất này thì ở thành phố T cũng có đầy, nếu mà phải làm việc chân tay vất vả ở nhà máy như thế, vậy thì con bà cần gì phải chạy đến cái thành phố đắt đỏ như thành phố S này chứ.
Phải rồi, mẹ,
Nhan Thần Mặc rút từ sau người ra một quyển sổ mỏng đỏ chói, đặt vào tay Trình Nhu, đôi mắt đen láy nổi lên ý cười,
Cái này phải đưa cho mẹ giữ rồi.
Cho dù là người mù chữ cũng biết quyển sổ này là thứ gì.
Số đỏ sao?
Trình Nhu lập tức ngơ ngẩn, nhìn về phía Nhan Thần Mặc.
Lưu Khánh Quân nhếch khóe miệng cười giễu cợt Trình Nhu đang bán con gái, Lưu Mang cố nhịn cảm giác ghét bỏ sâu sắc của mình với ông ta xuống, cướp lời của Trình Nhu, nói,
Mẹ, những chuyện này mẹ với bác Nhan bí mật bàn là được rồi. Lắm việc thế này, mẹ còn muốn để bọn con ăn cơm không thế.
Lưu Mang nhai ngấu nghiến miếng thịt kho, che miệng nói. Cô không muốn để đám người Lưu Khánh Quân biết quá nhiều về chuyện đám cưới của mình. Cô vô cùng hiểu những người này, trên mặt ra vẻ không quan tâm, nhưng đến lúc về tới thành phố T thì có thể ba hoa chém gió thành bão đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.