Chương 104: Yêu đương ngọt ngào
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1974 chữ
- 2022-02-04 05:20:58
Hoá ra là cô bị Nhan Thần Mặc cưỡng hiếp cơ đấy.
Nghĩ tới đây, Lưu Mang ôm lấy chồng sách vừa nhận, cúi đầu cười trộm.
Cưỡng hiếp
là lo8ại phương pháp như thế nào thì cô thật sự cũng không rõ lắm. Nhớ lại khoảng thời gian nửa năm trước khi mới bắt đầu hẹn hò với anh, cô cũng khôn3g thể nào nhớ ra nổi tại sao hai người họ lại đính hôn một cách đột ngột đến vậy nữa. Chuyện cũng chỉ như nước chảy thành sông, ván đã đóng thuy9ền như vậy mà thôi, mà cô, một sinh viên năm nhất mới chân ướt chân ráo vào trường, giờ đây đã trở thành vợ chưa cưới của Nhan Thần Mặc luôn rồi6.
Ối! Mình xin lỗi, mình xin lỗi!
Lưu Mang bỗng va vào một bóng người, vội vàng khom lưng xuống nhặt lại đống sách rơi đầy trên đất. C5ái cô bạn cùng phòng kia lại ra ngoài phóng túng nữa rồi, còn Giang Nghiên Kỳ thì phải đi lấy sách mới cho cả phòng, cho nên cô cũng chỉ có thể lao động khổ sai thế này một mình, ai bảo cô sống gần trường nhất làm gì chứ.
Lưu Mang bị người kia làm cho ngại muốn chết, khó khăn lắm cô mới nhiệt tình chủ động như thế, không ngờ lại bị từ chối rồi.
Mà điều quan trọng nhất chính là không khí xung quanh bị ép xuống nặng nề, giống như nơi đây sắp xảy ra một trận cuồng phong vậy, khiến cho Lưu Mang vội vàng dắt xe đạp, bước nhanh về phía kí túc xá.
Cô vừa mới đi được mấy bước, khoảng cách của bản thân với Nhan Thần Mặc vừa được kéo dãn ra một chút, cô liền nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau. Lưu Mang lập tức nhấc chân, đặt mông ngồi lên chiếc xe, điên cuồng đạp xe, phóng thẳng vào nơi đỗ xe của kí túc xá.
Muốn lấy lại sách hả?
Nhan Thần Mặc cười gian hai tiếng.
Lưu Mang không đáp lại, chỉ vươn hai cánh tay ra, ra hiệu cho anh để lại sách lên tay cô, có nặng đến mấy thì cô cũng chịu được mà.
Nếu cứ trả lại em như thế thì tiện cho em quá rồi,
Nhan Thần Mặc ngước mắt lên, nhìn về phía khu phòng kí túc đông người qua lại, ý cười trong đôi mắt đen sâu thẳm cũng ngày càng đậm hơn,
Vậy em trả lời anh mấy câu hỏi, làm anh vui thì biết đâu anh sẽ trả sách lại cho em luôn.
Lưu Mang nói to hơn một chút, Nhan Thần Mặc lại vẫn không biết điểm dừng, nhìn chiếc loa trong tay cô, nói:
Em đừng lãng phí đồ tốt chứ, cứ dùng nó để trả lời mấy câu hỏi của anh đi. Để anh cũng có thể nghe rõ hơn.
Nani! Dùng cái loa này sao? Vậy thì khác nào để cho tất cả mọi người trong khu kí túc này nghe thấy hết chứ!
Lưu Mang ấm ức, tức không thể đẩy ngã cái tên kia luôn rồi giành lại sách về. Nhưng những điều này chỉ là hoang tưởng mà thôi, Nhan Thần Mặc còn gọi một tên trợ thủ đi theo, một mình cô thì sao có thể là đối thủ của hai tên này được chứ.
Anh nghe không có rõ, em nói to lên một chút xem nào.
Nhan Thần Mặc, anh giỏi lắm, trên đời này anh mà nhận mặt dày thứ hai thì chắc chẳng còn ai dám nhận thứ nhất nữa rồi.
Yêu!
Hề hề, được ạ!
Lưu Mang miễn cưỡng cười, cũng chỉ là vài câu hỏi thôi chứ mấy.
Em có yêu anh không?
Cái tên không biết xấu hổ chết dẫm này, Kim Hạo Vũ còn đang đứng ở bên cạnh đấy.
Đi mà chẳng thèm nhìn đường gì cả, em cười gì mà cứ như trồng cây si anh nào thế!
Nhan Thần Mặc dắt xe đạp, đứng lại trước mặt cô, trên người khoác một chiếc áo khoác thể thao, nhìn vô cùng khoẻ khoắn năng động, chẳng giống vị thiếu gia nhà giàu biết cách cư xử, mặc áo vest, thắt cà vạt mấy ngày hôm trước gì cả.
Nói cô đây trồng cây si anh nào á? Sao mà cô lại đi trồng cây si ai được! Chứ không phải là tại...
Cô không có chút khí thế nào, cũng không đủ dũng cảm để nhận lời thách thức này của anh, chỉ có thể ngước mắt lên, tủi thân nhìn gương mặt đắc ý của Nhan Thần Mặc.
Đàn anh này, em đây còn chưa có người yêu đâu đấy. Hai người cứ yêu thương âu yếm nhau như vậy, em chịu không nổi.
Lưu Mang nghe thấy cậu sinh viên kia cười khổ một tiếng, liền lập tức tỉnh lại. Cô giật mình một cái, buột miệng nói,
Thử thì thử, này,
Lưu Mang nói với cậu sinh viên không biết tên tuổi kia,
Hay là chúng ta thử thành một đôi đi!
Anh nói em như thế mà không thấy xấu hổ à? Anh mà không đính hôn với em, thì còn ai vào đây tình nguyện đi gả cho một người vừa xấu tính xấu nết vừa ngang ngược như anh chứ!
Lưu Mang lầm bà lầm bầm,
Trừ em ra, thế giới này chắc cũng chẳng có ai có thể chịu nổi anh đâu!
Có muốn thử không? Dù sao chúng ta cũng chưa có kết hôn, vẫn còn quay đầu là bờ được.
Vừa nghe Nhan Thần Mặc nói vậy, Lưu Mang liền kinh hãi. Cái người này nói thế là có ý gì vậy hả! Muốn chia tay hay sao vậy?
Ông trời ơi! Ai tới cứu cô với.
Lưu Mang đáp lại bằng hai chiếc icon hình lưỡi dao, hừ, cô sợ gì chứ. Bây giờ vẫn còn đang ở trong trường, ban ngày ban mặt, lại còn có bao nhiêu cặp mắt đang quan sát bọn họ, còn lâu cô mới tin Nhan Thần Mặc có thể làm gì cô đấy.
Có mỗi chuyện lấy lại sách thôi mà!
Là hội trưởng của bọn tôi đó!
Thế cậu có biết vợ chưa cưới của anh ta là người nào không?
Chính là cô ấy đó, không ngờ là hai người họ lại phát triển nhanh tới vậy. Trong câu lạc bộ bọn tôi cũng có mấy thành viên tới tham gia tiệc đính hôn của họ, mấy hôm trước tôi vẫn còn ở quê, ầy, nên không tới tham gia được.
Cậu bạn kéo vali nói tới đây, liền lớn tiếng chào hỏi với Nhan Thần Mặc,
Anh Thần Mặc!
Còn lâu cô mới thừa nhận bản thân đang nghĩ tới cái tên trước mặt này nên mới có bộ dạng hám trai như thế, nếu không sẽ mất mặt chết mất.
Hai người đứng sát cạnh nhau, thu hút các ánh mắt xung quanh của người đi đường.
Người kia là Nhan Thần Mặc đó hả.
Cô hãi hùng khiếp vía nhìn ra bên ngoài, thấy Nhan Thần Mặc còn chưa đuổi tới đây, cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi. Ha, chân dài thì sao chứ, làm sao mà đọ lại nổi bánh xe gió này. Cơ mà... Đống sách của cô thì phải làm thế nào bây giờ!
Trốn đâu rồi hả? Em mà còn không đi ra, cẩn thận kẻo anh vứt hết sách của em đi đấy.
Lưu Mang đọc tin nhắn wechat, thật muốn nghiến nát hàm răng trắng đi luôn. Đây đúng là đang uy hiếp cô một cách trắng trợn mà. Nếu trong tay người kia chỉ có mỗi sách của cô thôi còn may, giờ anh lại còn giữ luôn cả sách của cả phòng cô nữa, lỡ như chỗ sách đấy bị ném hết vào thùng rác thì cô biết nói thế nào với bạn cùng phòng đây.
Đến khi người kia bước tới gần, Lưu Mang mới nhận ra chiếc vali kia chỉ đựng toàn sách giáo trình mới. Sao cô lại không nghĩ tới việc này nhỉ!
Vì em ngốc đó!
Nhan Thần Mặc ôm lấy chồng sách trong lòng Lưu Mang, để cô dắt chiếc xe đạp, cũng không quên phàn nàn một câu,
Sao anh lại đi nhìn trúng cô vợ ngốc nghếch đến thế này cơ chứ.
Chiếc xe đạp lập tức dừng lại, Lưu Mang bĩu môi, oán trách nhìn anh. Cô cũng đâu có bắt ép anh phải đính hôn với mình đâu, là cái tên nào bày ra mấy trò đính hôn kết hôn kia chứ hả!
Khoé môi đang tươi cười của Lưu Mang cứng ngắc, độ cong trên môi phải cố gắng lắm mới giữ lại được càng bộc lộ rõ sự xấu hổ và khó xử của cô.
Sao lại không trả lời anh rồi?
Yêu!
Lưu Mang trả lời dứt khoát như đang thề thốt, chỉ là dáng vẻ thật sự nhìn có chút kì cục.
Lưu Mang hít sâu một hơi, sải bước về phía trước, hừng hực đi ra khỏi cửa kí túc như đang đi giết địch. Thấy Nhan Thần Mặc cùng Kim Hạo Vũ cùng đứng dưới tầng tòa kí túc của mình, cô liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Dù sao thì có thêm một người là có thêm một đôi mắt nhìn vào, Nhan Thần Mặc sẽ càng không dám xông lên đâu.
Lưu Mang nở một nụ cười rạng rỡ, bước lên phía trước, tư thế đưa hai tay về phía trước như đã sẵn sàng nhận lấy chồng sách, lại bị nhét một chiếc loa Kim Hạo Vũ cầm theo vào tay. Chiếc loa này lại đúng chuẩn loại loa mà người ta thường dùng khi huấn luyện quân sự hoặc là đi thu gom rác, trông vô cùng quê mùa.
Anh làm gì thế?
Lưu Mang khó hiểu nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Nhan Thần Mặc ngồi một bên xem kịch, người này còn thỉnh thoảng lại còn hừ hừ mũi cười nham hiểm nữa chứ, khiến cho cô bỗng nảy ra một linh cảm không lành.
Gương mặt của Nhan Thần Mặc lập tức trầm hẳn xuống, ánh mắt cũng bắn ra tín hiệu nguy hiểm, anh nhìn cô đầy nguy hiểm, khiến trái tim cô run bắn lên,
Em vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem nào?
...
Lần này thì Lưu Mang rén thật rồi, gương mặt vô tội chăm chú quan sát bốn phía, giả vờ như bản thân không nghe thấy gì hết.
Hay là thôi vậy, em cũng không có gan tranh giành phụ nữ với đàn anh đâu. Đàn anh, em đi trước đây, hai người cứ nói chuyện nhé.
Người kia kéo vali, chuồn nhanh như bay.
Làm thế là quấy rầy người khác đấy.
Lưu Mang nói.
Ừm... Cứ xem em làm thế nào đã,
Nhan Thần Mặc không quan tâm,
Nếu anh không vừa ý thì sẽ hỏi thêm mấy câu, còn nếu em khiến anh vui thì anh chỉ cần hỏi ba câu thôi là được.
Dù sao thì cô cũng đã trả lời một câu hỏi sởn da gà như thế rồi, Lưu Mang cô cũng không thể tưởng tượng ra được cái tên này còn có thể hỏi thêm ba câu
truất
thế nào nữa, cộng thêm cái loa phóng thanh này, nếu phải dùng nó để trả lời mấy câu hỏi kia thật thì cô biết phải làm người thế nào nữa đây. Chẳng lẽ muốn cô thành người nổi tiếng trong cái chốn Đại học S này sao?
Anh cho em ba giây để suy nghĩ. Nếu em không đồng ý thì thôi vậy.
Cánh tay ôm chồng sách của Nhan Thần Mặc lại chặt thêm mấy lần, đề phòng bị cô tập kích bất ngờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.