Chương 105: Khán giả cũng có phần
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1840 chữ
- 2022-02-04 05:20:56
Lưu Mang nuốt nuốt nước bọt, trái tim trong lồng ngực đập nhanh như chú nai con đang chạy.
Người mà em yêu nhất là ai?
8
Là anh!
Lưu Mang cũng liều luôn rồi, hai cánh tay rũ xuống, gương mặt nghiêm túc nhìn anh, mong muốn có thể khiến anh 3cảm nhận được tình yêu nồng nàn từ mình.
Bốn phía không có chút gió nào, mặt trời giữa trưa rọi thẳng lên người cô như ánh đèn trên sân khấu, thật sự vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Nhìn câu chữ lời thoại cần đọc trong tin nhắn wechat, Lưu Mang ngước mắt lên, lo lắng xấu hổ tới mức run rẩy.
Đời này kiếp này em nhìn trúng anh rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì em cũng không rời khỏi anh đâu. Đương nhiên là anh cũng đừng có mơ tưởng đến chuyện vứt bỏ em!
Ông trời trên cao ơi, thế này không phải là đang khiến cho người khác hiểu nhầm rằng cô mới là người bám chặt lấy Nhan Thần Mặc sao. Lưu Mang nhìn tới câu sau, có chút ngập ngừng, ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn anh, tiếp tục đọc lớn,
Em không cho phép anh...
Em là vợ sắp cưới của ai?
Em là vợ sắp cưới của Nhan Thần Mặc!
Tiếng chiếc loa này phát ra còn vang hơn cả tiếng loa gọi thu rác nữa, Lưu Mang vừa nói dứt lời, đã có không ít người đứng tụ tập ở trước cửa kí túc xá để hóng chuyện. Còn Lưu Mang ngượng chín cả mặt, đến nước mắt cũng đã bắt đầu đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Cái tên này lại đang diễn tuồng gì vậy?
Hơi thở của anh vẫn lưu luyến trên chóp mũi của cô, khiến cô cảm nhận được anh đang xâm chiếm lấy mình từng chút một.
Lưu Mang không hô hấp được, buông thõng cánh tay, để mặc cho anh chiếm đoạt bản thân.
... Hai.
Anh có tin em nói với bác Nhan...
Một!
Phía trước bỗng nhiên truyền tới tiếng sách rơi xuống đất, lời tỏ tình như câu tuyên ngôn của Lưu Mang cũng im bặt, cô nhìn về phía trước, Nhan Thần Mặc đang bước vài bước tới chỗ cô.
Chóp mũi lạnh băng của anh chạm lên gò má của cô, hàng mi đen dài dừng lại trước tầm mắt của cô, nhẹ nhàng run rẩy trong gió.
Đôi môi nóng rực của anh dán chặt lên đôi môi đỏ hồng đang lầm bầm vì bất mãn của cô, xung quanh vang lên những tiếng hô ngạc nhiên, Lưu Mang trừng lớn hai mắt, sững sờ nhìn Nhan Thần Mặc vừa xông tới cưỡng hôn mình.
Không hiểu mấy người kia đứng xem người ta tỏ tình cầu hôn có gì mà phải hưng phấn đến thế. Không lẽ là bởi vì chút kẹo mừng kia sao? Hơ, cô thích giành lì xì với người khác hơn cơ, dù sao thì Mao chủ tịch vẫn có giá trị thực tế hơn.
Ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt tự mãn của Nhan Thần Mặc một lúc lâu vẫn không rời đi, Lưu Mang tức giận trừng mắt nhìn anh, gương mặt đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Hai cánh tay cô buông thõng, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, đánh liên tục lên cơ thể rắn chắc của anh như cuồng phong vũ bão.
Nhan Thần Mặc, cái tên khốn nhà anh!
Trời ạ, trong đầu cô tự động nhảy ra một loạt hình ảnh, làm thế thì mất mặt chết mất.
Nhan Thần Mặc! Anh đủ lắm rồi đấy nhé!
Miệng Lưu Mang méo xệch, đúng là khóc không ra nước mắt.
Anh giơ một cuốn sách mới lên, đôi mắt lại đánh một vòng lên đống sách trên tay Kim Hạo Vũ.
Bực quá đi mất!
Rốt cục là ai bắt nạt ai vậy chứ!
Lưu Mang thật hận không đưa mẹ tới cùng khi vào học, nếu mẹ cô mà có ở đây, để xem cái tên Nhan Thần Mặc này còn dám ngông cuồng ngang ngược thế này nữa không!
Một lúc lâu sau, anh mới vừa lòng tách khỏi đôi môi của cô, nở một nụ cười quyến rũ xấu xa, ôm chặt lấy đầu cô, nhân lúc cô đang ngây ngốc, ghé sát vào bên tai cô, xấu xa nói nhỏ,
Để xem em còn dám đi tỏ tình với thằng nào nữa không!
Trái tim vẫn đập mạnh liên hồi trong lồng ngực, trong đầu trắng xóa một mảng, cô có từng tỏ tình với người nào vậy, không lẽ anh đang nói tới cậu sinh viên kéo vali vừa rồi sao?
Lưu Mang bị hôn tới mức mơ màng, ngây ngẩn nhìn vào gương mặt vừa lòng của Nhan Thần Mặc.
Thấy ánh mắt anh vẫn dừng trên chiếc loa, Lưu Mang lại không ngừng kêu khổ tron9g lòng.
Chưa đủ rõ ràng, anh muốn nghe câu trả lời hoàn chỉnh.
Ể?! Cô thiếu chút nữa bị nghẹn nước bọt mà chết6. Không lẽ anh muốn cô giương loa mà tỏ tình với mình sao, muốn cô hét to
Người em yêu nhất chính là Nhan Thần Mặc!
Nhan Thần5 Mặc! Em thích anh nhất! Yêu anh nhất trên đời!
luôn sao?
Em nói gì cơ?
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lưu Mang ngẩng đầu lên, dáng vẻ như đang muốn đi tìm chết, bây giờ cũng không có người ngoài, để xem ai sợ ai!
Không lẽ em nói sai sao!
Lưu Mang ấm ức nói,
Em sẽ mách với mẹ...
Anh cũng rất cam chịu để cô đánh, trên người toàn là cơ bắp.
Còn thế nữa là anh sẽ tố em tội mưu sát chồng đấy!
Nhan Thần Mặc đưa tay ra đỡ lấy cú đấm đang vung tới,
Hạo Vũ với Lê Xuyên còn đang nhìn kia kìa, nhân chứng đều có đủ đấy nhé.
Anh Lê Xuyên? Anh Lê Xuyên cũng có mặt ở đây sao?
Anh!
Lưu Mang nắm chặt chiếc loa, chỉ tức không thể dùng thứ này đập vỡ đầu cái tên kia luôn. Đáng tiếc thay, trong đầu Nhan Thần Mặc toàn là tiền bạc thôi đấy, nếu đập vỡ thật thì cô cũng không có đền nổi.
Anh đếm đến ba!
Nhan Thần Mặc, anh có phải trẻ con không hả!
Tốc độ đánh của Lưu Mang có chút chậm hơn, hai bàn tay bị Nhan Thần Mặc kìm chặt trong lồng ngực ấm nóng. Trong lúc vô ý, ánh mắt của cô bỗng chạm tới Lê Xuyên, người vẫn đứng trong đám đông quan sát bọn họ nãy giờ, anh vẫn chưa rời đi, chỉ đứng im lặng nhìn hai người họ ầm ĩ với nhau.
Bị Lê Xuyên bắt gặp một màn này, Lưu Mang bỗng cảm thấy xúc động muốn lao đầu vào tường. Trước mặt anh Lê Xuyên, tuy là cô hoạt bát hiếu động thật, thích đem anh ra làm trò đùa thật, nhưng cô chưa bao giờ cao giọng tuyên bố tình cảm của bản thân như hôm nay. Xấu hổ muốn chết, khó xử muốn chết.
Thấy Lê Xuyên nhếch môi thành một nụ cười nhẹ, Lưu Mang cũng cười khan hai tiếng, nhìn Nhan Thần Mặc một cái, liền tủi thân lên án,
Tất cả đều tại cái tên này bắt em làm vậy đó!
Đám đông cũng xôn xao lên, những tiếng xì xào to nhỏ truyền tới tai cô cũng trở nên có chút mơ hồ.
Nhan Thần Mặc yêu thương nâng gương mặt của cô lên, cầm lấy chiếc loa trong tay cô, nghiêng mặt đối diện với mọi người, tuyên bố tin vui rằng bản thân giờ đây đã không còn là người độc thân nữa.
... Về kẹo mừng, tất cả khán giả ở đây đều sẽ có phần.
Em nói, em nói.
Cô sợ thật rồi, đúng là như Giang Nghiên Kỳ nói, cô thật sự bị cái tên này quản chết mà. Nhan Thần Mặc, cứ đợi đến lúc về nhà xem, em sẽ phạt chết anh luôn...
E hèm!
Lưu Mang bật chiếc loa lên, đưa lên cách môi một đoạn, khẽ ho một tiếng, âm thanh phát ra thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Chỉ là một tiếng ho thôi, còn chưa bị người ta quan tâm lắm. Nhưng mà đến lúc cô nói ra mấy câu kia, tất cả mọi người đều dừng lại, có người còn đi về phía bọn họ, muốn hóng hớt chuyện.
Một tay Nhan Thần Mặc khua chiếc điện thoại, ra ý bảo cô đọc câu hỏi trong điện thoại. Lưu Mang vừa đọc xong ba câu hỏi, thật sự bị tức nghẹn mà chết. Cô có bị điên rồi mới dùng loa để trả lời mấy cái câu hỏi này đấy.
Người em yêu nhất là ai?
Người em yêu nhất chính là anh đấy! Nhan, Thần, Mặc!
Cái tên chết dẫm, không biết xấu hổ kia. Cho dù có là tỏ tình thật thì đào đâu ra cô gái nào lại đi đem cái loa thu gom rác này ra để tỏ tình với người khác chứ, lại còn bị bắt nói ra những lời thế này.
Đột nhiên Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ cùng cười phá lên, mà Kim Hạo Vũ còn cười to nhất nữa.
Em mấy tuổi rồi vậy hả Mang Mang. Có chút chuyện vậy thôi mà cũng muốn mách dì nữa, có biết xấu hổ không hả.
Kim Hạo Vũ cũng không quên chế nào cô một câu.
Cô làm vậy là chấp vặt, mách lẻo sao? Vậy thì Nhan Thần Mặc trước đây cũng làm vậy thì gọi là cái gì chứ hả!
Lê Xuyên thu dọn lại từng cuốn sách, đặt chúng lên trên bàn quản lý kí túc xá, anh nở một nụ cười nhẹ, giống như vừa mới ngủ dậy, nhìn không có chút cảm xúc nào. Anh hỏi qua cô mấy vấn đề sắp xếp môn học rồi nhẹ nhàng nhã nhặn nói,
Môn học của em cũng không nhiều, bọn anh đang định cuối tuần này tới thành phố Z chơi, coi như là du xuân luôn. Em có muốn đi cùng không?
Lưu Mang đang định từ chối, lại bị Nhan Thần Mặc chen mồm vào đồng ý hộ, khiến cho cô cũng cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn. Không phải là cô sợ sẽ bị Nhan Thần Mặc hiểu lầm, chỉ đơn giản là không muốn ra ngoài thôi. Muốn tới thành phố Z, đi xe riêng còn mất tới năm tiếng đồng hồ đấy. Đi đi về về như vậy cô cũng mệt muốn chết.
Đi chứ, sao lại không đi được. Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc vào học, cũng phải tổ chức một bữa tiệc hay tụ họp một bữa chứ. Đi xa du xuân như vậy cũng hay đấy.
Nhan Thần Mặc như thể bắt được một điểm tốt nào đó, lập tức có chung quan điểm với Kim Hạo Vũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.