Chương 106: Tình cảm lâu ngày càng thêm sâu đậm


Thấy Giang Nghiên Kỳ đang tựa vào trước chiếc thang, khoé môi co rút cười nhạt hai tiếng, Lưu Mang không có chút tinh thần nào nhìn cô bạn t8hân, hỏi,
Cậu cười cái gì thế?



Cậu thay đổi nhiều thật đấy,
Giang Nghiên Kỳ cảm thán,
Sức mạnh vĩ đại của tình yêu đây sao.
<3br>
Giọng nói xa xôi nghe như một lời trêu đùa nhàm chán. Nói là thay đổi, thì đúng là cô có thay đổi chút chút thật, nhưng chắc chắn kh9ông phải là do sức mạnh tình yêu gì hết, mà do cô bị bắt ép mà, chính là bị cái tên chết dẫm Nhan Thần Mặc ép đó!

Lưu Mang vò xé cu6ộn giấy, khiến cho mặt bàn được phủ kín cả một đống vụn giấy ăn.
Lưu Mang thở dài một hơi, quét dọn sắp xếp lại phòng kí túc xong liền khoác balo lên vai, đi với Giang Nghiên Kỳ ra khỏi phòng ngủ.

Có nhà gần trường thích thật đấy, muốn về lúc nào là về lúc ấy luôn.
Giang Nghiên Kỳ nói.
Giang Nghiên Kỳ nắm rõ chuyện trước đây của cô trong lòng bàn tay, Lưu Mang mím môi cười mấy tiếng, nói,
Nhà tớ chính là nhà cậu mà, hay là tối nay tới ngủ với tớ luôn đi.

Giang Nghiên Kỳ cũng chứng kiến hết chuyện hồi nãy luôn rồi.
<5br>Lưu Mang hỏi,
Lúc nãy trông tớ vừa buồn cười vừa xấu hổ phải không, trông tớ giống đứa ngốc lắm hả.

Giang Nghiên Kỳ trợn mắt với cô, hỏi ngược lại một câu,
Cậu nghĩ sao!

Trông thì đúng là ngây thơ vô cùng, ngốc nghếch vô cùng! Ngốc đến nỗi chắc chẳng có ai thèm rước cô bé này về nữa nên mới bị Nhan Thần Mặc tóm đấy.
Tâm trạng của Lưu Mang không thể bình tĩnh lại được, cô xem mấy đoạn clip ngắn vừa được tải lên vòng bạn bè, thật sự chỉ muốn đào một cái lỗ trên mặt đất rồi chui vào. Cũng may là bình thường cô cũng ít khi nói chuyện với bạn cùng lớp, cho nên bình luận phía dưới cũng chỉ nói đến cái cô vợ sắp cưới trong clip thật là dũng cảm... cùng với mấy bình luận khen ngợi khác.

Tớ vừa nghe nói mấy người anh Lê Xuyên định tổ chức đi tới thành phố Z chơi mấy ngày hả, bên các cậu có định đi không đó?
Giang Nghiên Kỳ hỏi,
Lớp bọn tớ hình như có quan hệ với mấy người bọn họ, nên có mấy người bạn cùng lớp đã đăng kí tham gia rồi.


Ừ, tớ đi chứ.
Lưu Mang trả lời.
Giang Nghiên Kỳ cười khan hai tiếng, thấp giọng trách móc Lưu Mang,
Sao cậu không bảo tớ Nhan Thần Mặc đang ở đây, sớm biết vậy tớ đã không tới rồi,
Cô nhìn vào ánh mắt đang quan sát cô một cách chăm chú của Nhan Thần Mặc, nhỏ giọng nói,
Thôi tớ về kí túc xá đây,
Cô toét miệng cười rạng rỡ, trịnh trọng gọi Nhan Thần Mặc một tiếng đàn anh,
Hai người cứ tiếp tục vui vẻ với nhau nhé, em không làm phiền hai người nữa.

Bước chân của cô nàng nhanh như bay, mới chớp mắt đã mất tích không còn hình bóng.
Lưu Mang nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Nhan Thần Mặc, bĩu môi bất mãn nói:
Anh tới từ khi nào thế, sao không chào hỏi tiếng nào hết vậy.

Về chuyện căn hộ này, Lưu Mang chưa hề kể chút nào với Giang Nghiên Kỳ. Cô đành kể lại đầu đuôi câu chuyện về căn hộ này một lần, khiến cho Giang Nghiên Kỳ ngạc nhiên há hốc mồm.

Nói vậy thì hai người đã sớm sống chung với nhau rồi còn gì.


Không phải mà.

Giang Nghiên Kỳ suy nghĩ mấy giây, như thể vừa nhặt được đồ quý, nhanh chóng trả lời,
OK, tớ đi thu dọn chút rồi sẽ tới. Nhớ phải đợi tớ đấy nhé.

Trên đường, Giang Nghiên Kỳ vui sướng vì cuối cùng cũng tìm được
bạn giường
. Nguyên do là vì cô nàng này cũng không dám ngủ trong phòng kí túc một mình, còn lý do khác thì là vì cơn thèm, chỉ cần tới Thành phố Hổ Phách là có thể uống trà sữa thỏa thuê rồi. Cô nàng cũng có thể tuỳ thích DIY trong phòng bếp ở đó.
Do It Yourself
Nói là cuối tuần, nhưng thực ra là ngày kia rồi. Lần nào vào học nếu không phải vào thứ hai, thì cũng sẽ vào thứ năm thứ sáu, đến giải quyết mấy chuyện vặt vãnh xong là có thể nghỉ ngơi rồi. Nếu thứ năm thứ sáu không có tiết thì đúng là sướng muốn chết, bọn họ sẽ được nghỉ liền tù tì bốn ngày luôn. Mà Lê Xuyên cùng Nhan Thần Mặc lại thuộc đúng diện may mắn đó, dù sao thì người ta cũng đã lên năm ba, là anh lớn trong trường, còn cô đây, vừa thứ hai vào học đã bị ép nhồi cho tám tiết học rồi.

Thứ sáu tớ với mấy người bọn họ cùng đi luôn, chủ nhật sẽ về trường.
Lưu Mang nói.

Vậy tớ cũng đi cùng luôn,
Giang Nghiên Kỳ nói,
Cả kì nghỉ đông đã không được gặp cậu rồi, khó khăn lắm mới nhìn thấy cậu thì lại đúng lúc cậu đính hôn. Bây giờ tớ cũng không có chuyện gì làm, đi đóng vai bóng đèn chuyến này cũng hợp lý chứ nhỉ.

Giang Nghiên Kỳ thò đầu vào trong nhìn nhìn, hoảng hốt nói,
Sao anh lại ở đây.

Từ khi Giang Nghiên Kỳ biết về mối quan hệ của Nhan Thần Mặc và Lưu Mang, cô nàng liền không thèm gọi người kia là đàn anh nữa. Tuy bình thường cô không tiếp xúc với Nhan Thần Mặc nhiều, nhưng cũng coi như là khá quen thuộc.

Ừ,
Nhan Thần Mặc gật đầu,
Anh sống ở đây mà.

Nhắc tới bóng đèn, nhớ tới lúc đầu học cấp ba, Lưu Mang còn từng làm một chiếc bóng đèn nghìn watt của Giang Nghiên Kỳ trong suốt hai năm trời. Ai bảo chỗ ngồi của cô lại ở ngay giữa chỗ của Giang Nghiên Kỳ và bạn trai của con bé ấy cơ chứ. Cứ mỗi lần hai người họ trao qua trao lại mẩu giấy trong giờ, cũng đều phải nhờ Lưu Mang giúp đỡ mới thành công trót lọt được.
Lưu Mang nghe Giang Nghiên Kỳ nói vậy, liền vui như hoa nở. Chỉ cần Giang Nghiên Kỳ dính chặt không rời cô, thì Nhan Thần Mặc sao có thể làm ra mấy chuyện khác người được nữa.

Mang Mang này, tuần này tớ không về trường đâu. Đến thứ hai tớ về trường rồi đi học luôn, cậu cứ để sách trên bàn của tớ là được nhé.
Là tin nhắn của Từ Đình Đình.

Chủ nhật này tớ mới lên, bị lỡ mua vé mất tiêu.


Hôm nay tớ ra ngoài chơi nên không về phòng đâu nha.

Ba cô bạn cùng phòng nối tiếp nhau gửi tin nhắn wechat tới cho cô, thông báo cho cô biết một chuyện, tối nay cô lại phải ở trong phòng một mình nữa rồi.
Cô nhìn chiếc máy chạy bộ, vốn đang ở trong phòng thể hình, giờ đây lại nằm chềnh ềnh giữa phòng khách, lại có thêm mấy thứ đồ vật cũng bị lấy ra khỏi vị trí cũ. Lưu Mang quét mắt nhìn quanh nhà một vòng, ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Nhan Thần Mặc.
Anh gật đầu, khẳng định chắc nịch,
Từ nay về sau anh cũng sống ở đây luôn, ở đối diện với phòng của em.

Đối diện với phòng cô? Là căn phòng vốn lúc đầu được sửa chữa thành phòng thể hình đó sao?

Hứ!
Giang Nghiên Kỳ thà chết cũng không chịu thừa nhận, hừ nhẹ một tiếng.
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng vào khu nhà, Giang Nghiên Kỳ cũng không xa lạ chút nào với nơi này, liền xông thẳng về căn hộ sơn màu xanh biển, đứng trước cánh cửa thông minh, ra lệnh,
Mở cửa mau.

Lưu Mang còn chưa kịp chạm tới nơi nhập mật mã, cánh cửa chính đã ‘đinh’ một tiếng rồi mở ra.

Cậu cứ nhớ trả tiền phí nguyên liệu là được.
Lưu Mang đặt chân lên chiếc xe đạp công cộng, đột nhiên mở miệng nói.

Hứ,
Giang Nghiên Kỳ kiêu ngạo hất mặt,
Sao lại có người ki bo như cậu chứ. Nếu không thì lần sau tớ tới cửa hàng của mẹ cậu, xin làm thêm ở đó, sau đó trừ dần vào tiền công là được chứ gì.


Hờ hờ,
Lưu Mang học theo dáng vẻ cô bạn của mình, giật giật khoé miệng, nói,
Cậu đến làm để uống ké trà sữa hả.


Phải đấy.
Nhan Thần Mặc bình tĩnh thoải mái đáp.
Giang Nghiên Kỳ lại trợn tròn hai mắt, nhìn sang Lưu Mang.
Lưu Mang cũng không biết phải giải thích thế nào, cô cũng không muốn phải kể ra hết mọi chuyện liên quan tới Nhan Thần Mặc với người khác. Nhưng mà chuyện sống chung này thì cũng coi là sự thật nhỉ, chỉ là không phải là kiểu sống chung mà Giang Nghiên Kỳ đang nghĩ đến mà thôi.
Lưu Mang vô cùng ngạc nhiên, chạy vọt lên tầng quan sát một lượt. Căn phòng thể hình lúc trước giờ đã không còn tí không khí vận động nào hết, chớp mắt một cái đã trông giống hệt như những căn phòng ngủ bình thường, ngoại trừ việc không có phòng tắm riêng cùng với không có khu làm việc rộng rãi ra, tất cả mọi thứ khác đều đã được sắp xếp đâu vào đó. Lưu Mang nhìn chiếc tủ âm tường mới tinh đặt ở đó, nhanh chóng chạy về kiểm tra phòng ngủ của mình.
Căn phòng vốn là phòng sách cũng bị anh sửa lại thành một căn phòng ngủ bình thường trong hai ngày, kệ sách cao chạm tới trần nhà không biết giờ đã bị quăng tới xó nào, đến cả chiếc giường be bé đồng hành cùng cô gần nửa năm nay giờ cũng mất tăm mất tích, thay vào đó là một chiếc giường đôi rộng rãi.
Lưu Mang sợ hãi nhìn Nhan Thần Mặc đang đi lên tầng, còn thấy anh cố ra vẻ bí ẩn gật đầu.
Cô hỏi:
Mẹ em có biết chuyện này không thế?
Cô mới chỉ về trường hai ngày thôi, mà sao tất cả đã thay đổi thế này rồi vậy.


Chuyện ồn ào như vậy, sao mẹ lại không biết được chứ,
Nhan Thần Mặc bước vào phòng cô, đặt lưng lên đệm của cô, hai tay vắt sau đầu, nhìn cô, hỏi,
Ngạc nhiên không, có thấy vui không?


Cô chỉ cảm thấy ngạc nhiên hết hồn, đào đâu ra ngạc nhiên vui mừng chứ!

Lưu Mang chạy lên chạy xuống tầng, kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà. Tất cả mọi thứ trong nhà vốn là cho hai người dùng, giờ đều đã đủ cho cả ba người dùng rồi.


Nhan Thần Mặc, anh không thấy chật à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.