Chương 107: Anh cứ thích không đứng đắn với em đấy
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1800 chữ
- 2022-02-04 05:20:53
Lưu Mang kiểm tra lại các đồ vật trong nhà, không ít đồ vật vốn thuộc về Nhan Thần Mặc giờ đây đều đã bị chuyển ra chỗ khác. Theo như anh nói thì8 là chuyển sang căn hộ mà mẹ cô vừa mới mua, coi như làm đồ trang trí luôn.
Anh đang định làm một phòng làm việc trong này, sau này em 3cứ cất sách vào đó luôn là được rồi.
Mẹ, sáng mai bọn con định đi thành phố Z chơi hai ngày, mấy ngày nay bọn con không quấy rầy mẹ bán hàng nữa nhé.
Lưu Mang bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, lấy lòng mẹ mình.
Thành phố Z sao?
Lưu Mang chỉnh lại quần áo trên người, hai tay chống hông, trừng mắt nhìn anh,
Anh đã sắp xếp xong hành lý để đi tới thành phố Z chơi chưa thế?
Chưa,
Nhan Thần Mặc kéo cô về phía mình, ra vẻ anh đây rất mệt mỏi,
Anh đã là người có vợ rồi mà, em yêu, em đi sắp xếp đồ cho anh luôn nhé.
Nhan Thần Mặc, sao anh lại cứ không đứng đắn thế hả!
Người này còn đang là một chàng trai trẻ đầy triển vọng, còn mang bao nhiêu cái mác như
thiếu gia nhà giàu
,
nam thần nắm trùm Đại học S
,
thiên tài ngành tài chính
đấy.
Thôi vậy, sắp xếp mấy bộ quần áo thôi chứ có phải chuyện lớn gì đâu. Cô đành phải bao dung không chấp vặt, giúp anh một lần thì cũng chẳng mất gì, chỉ là sao cái tên này lại có lắm quần lót đỏ chót thế này!
Hê hê, năm nay là năm tuổi của anh. Mẹ chuẩn bị cho anh đó.
Nhan Thần Mặc tỏ ra vô cùng bất lực.
Ấy!
Người này đang làm nũng với cô hả! Nhan Thần Mặc đang làm nũng với cô sao? Ông trời ơi, rốt cục thì cái tên này còn những kĩ năng nào mà cô chưa phát hiện ra vậy. Hết ra vẻ ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương, rồi mách lẻo, đổi trắng thay đen, cái con người lạnh lùng ngang ngược trong lời đồn biến đi đâu mất rồi vậy!
Anh để tay lên đâu thế hả...
Trong căn hộ chỉ vang lên tiếng cô gào thét gầm rú, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Lưu Mang lập tức im bặt.
Chuyện khác thì anh không có chút không đứng đắn nào đâu,
Nhan Thần Mặc đứng dậy, ép cô vào góc giường, nâng cằm của cô lên, đôi môi hồng đẹp, mắt lộ ra nụ cười xấu xa, cho tới khi bốn cánh môi chạm vào nhau, anh mới thấp giọng nói,
Nhưng anh lại cứ thích không đứng đắn với em đấy.
Ư!
Hai gò má của Lưu Mang đỏ rực, đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh chớp chớp, thấy anh nhắm nghiền hai mắt, cô mới khẽ hé miệng, đón lấy nụ hôn sâu ngang ngược của anh.
Anh cũng không xuống tay được với em nữa.
Khoé môi của anh cong lên một nụ cười quyến rũ.
Xuống tay? Xuống tay xuống đâu cơ? Lưu Mang bĩu môi, đôi mắt ngập nước ngây thơ nhìn anh,
Tha cho em đi mà.
Cánh tay vô cùng rắn chắc mạnh mẽ của anh đè lên ngực cô, khiến cho cô có chút không hô hấp nổi.
Anh bỏ tay ra đi, đừng có hòng lợi dụng cơ hội chấm mút người ta.
Lưu Mang bị anh đè lên ghế sô pha, cánh tay chặn ngang ngực cô, thở phì phò nói.
Tới luôn đi, thấy anh phải nhịn lâu thế mà em cũng nỡ sao.
Nhan Thần Mặc khịt mũi, nịnh hót cười cười.
Cô nam quả nữ đúng là không nên ở chung với nhau quá ba mươi phút trong phòng kín mà, nếu không thì... chắc chắn sẽ có nguy hiểm!
Anh cũng vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, đôi mắt đen thẳm dịu dàng nhìn cô, ngón tay ấm áp vuốt lên gò má người con gái,
Đều đã là vợ chồng già với nhau cả rồi, có gì đâu mà phải ngại ngùng thế chứ...
Có chết cũng không đứng đắn được!
Nhan Thần Mặc!
Cái tên bỉ ổi này!
Trong phòng không có chút động tĩnh nào, Trình Nhu than thở:
Mình là con gái thì phải ra dáng con gái chứ, con hét to như thế, mẹ đi ngoài đường còn nghe rõ mồn một đấy.
Xoay đầu nhìn lại, ánh mắt cô rơi xuống chiếc cửa sổ ban công sát đất đang mở toang. Trời đất, nãy giờ cô không làm phiền tới dân chúng quanh đây đấy chứ.
Trình Nhu cũng không giảng giải nhiều về phong tục này, bà nhìn Lưu Mang, hỏi:
Mẹ với Thần Mặc sửa lại căn hộ, con có không hài lòng chỗ nào không?
Lưu Mang lắc đầu, rồi lại gật đầu, nếu cô nói không hài lòng thì có khác nào không cho mẹ mình mặt mũi đâu. Nhưng thấy hình như mẹ mình cũng rất hi vọng Nhan Thần Mặc có thể dọn tới sống cùng mình cả ngày trời luôn, cô lại không thể từ chối được.
Cũng may là người mẹ này của cô có tư tưởng vô cùng tiến bộ, lại vô cùng yêu thương con gái. Khuôn mặt già nua cũng chỉ hiện lên chút xấu hổ, sau đó khéo léo nhắc nhở đôi trẻ phải chú ý riêng tư.
Lưu Mang nhặt mấy chiếc quần lót màu đỏ rơi rải rác trên đầu giường, hỏi mẹ mình chuyện năm tuổi, mà Trình Nhu cũng chỉ lấy lý do phong tục tập quán ra để trả lời con gái, còn nói cô dâu chú rể lúc kết hôn cũng phải mặc những đồ lót có màu đỏ chóe như thế này nữa. Đây là phong tục ở cái nơi nào vậy hả trời ơi.
Cô chỉ tiếc không thể lắp thêm một chiếc camera trong phòng này, cho mẹ cô xem xem, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ. Nhưng mà chuyện đáng xấu hổ như vậy thì... hay là cứ thôi đi vậy.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô vẫn còn chừng ấy thời gian cơ mà.
Chấm mút?
Nhan Thần Mặc dường như có điều gì suy nghĩ, ngẫm nghĩ một lát, nói,
Em thì có mấy thứ gì đáng để anh chấm mút chứ hả,
Ý cười trên khóe môi của anh sâu hơn,
Để anh kiểm tra xem nào.
Nói đoạn, bàn tay to lớn của anh đã bắt đầu sờ mó loạn xạ trên người cô, khiến cô luống cuống chặn lại cánh tay của anh, mãi cho tới khi cả người cũng lăn thẳng xuống khỏi chiếc sô pha.
Nhan Thần Mặc! Anh đúng là tên bỉ ổi!
Á! Đừng mà!
Nghe anh thoải mái cười đắc ý, Lưu Mang bỏ đống quần áo che mắt xuống, chỉ thấy Nhan Thần Mặc đang ngồi trên giường cười nhạo mình, một đống quần áo lập tức bay tới, suýt chút nữa đã chôn sống anh luôn rồi.
Mang Mang? Con làm sao thế?
Thôi xong! Mẹ cô về rồi.
Lưu Mang khua nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi với Nhan Thần Mặc, ai ngờ lại nhận lấy thêm một bài thuyết giáo khác của Trình Nhu. Thôi thì cô cũng hiểu phần nào rồi, Nhan Thần Mặc mới chính là con đẻ của mẹ, còn cô, chỉ là một đứa trẻ được nhặt về mà thôi.
Nghe con gái mình bất mãn lên án, Trình Nhu cũng hết cách. Chỉ là lần nào mà nhìn thấy hai đứa bé này, Lưu Mang đều đang
mài đao
đòi chém giết Nhan Thần Mặc, sao bà có thể giúp con bé được chứ.
Thôi được rồi, cô cũng quên mất chuyện Nhan Thần Mặc là sinh viên bảo lưu đấy, suýt chút nữa là quên luôn tuổi của người này rồi. Mẹ cô cũng thật là, ai bắt cứ đến năm tuổi là phải mặc đồ lót màu đỏ chứ. Chói mù cả mắt cô luôn rồi đây.
Không phải anh toàn mặc loại màu đen với màu xanh biển sao, anh mặc mấy cái này thật đấy à.
Em có muốn kiểm tra chút không?
Nhan Thần Mặc cười xấu xa, nhướng nhướng mày, trông cái vẻ nhìn không khác gì mấy tên lưu manh hết.
Thấy Lưu Mang ôm mấy bộ quần áo của anh, lại nhìn chằm chằm vào mình, Nhan Thần Mặc bỗng nhiên nhanh chóng tháo thắt lưng ra, nói:
Thôi cứ cho em nhìn đi vậy, xem cái dáng vẻ tò mò của em kìa.
Số lượng sách mà Nhan Thần Mặc sở hữu không ít chút nào, hơn nửa số sách trong phòng làm việc của 9Nhan Kiến Hùng đều là của anh hết. Nếu anh muốn đem hết đồ đạc chuyển sang căn hộ ở Thành phố Ánh Dương mà mẹ cô mua thật, chắc hẳn cũng sẽ dọn 6ra được một khoảng trống để làm phòng để sách chứ nhỉ.
Tuỳ anh đấy.
Lưu Mang lẩm bẩm. Dù sao thì cô cũng không hiểu chút gì về mấy việ5c sửa sang nhà cửa hết, chỉ cần cứ làm cho cô một căn phòng ngủ thoải mái cùng một nơi làm việc rộng rãi chút đỉnh là cô đã mãn nguyện lắm rồi. Phòng khách gì gì đó, anh muốn làm gì thì cứ làm đi. Mấy năm gần đây có còn ai ngồi trong phòng khách xem tivi đâu chứ. Cô tin là cũng chẳng có khách khứa nào mà lại muốn đi thăm thú nơi đó nữa đâu.
Có phải là phải mặc đồ lót đỏ suốt cả năm ròng đâu, chỉ cần mặc đúng một lần trong ngày sinh nhật thôi mà. Cũng có phải là mặc cho người khác xem đâu, mặc thế này là để cầu điều tốt lành thôi mà.
Trình Nhu giải thích với Lưu Mang.
Nhan Thần Mặc giống như một cậu bé nghe lời, Trình Nhu nói thế nào thì chính là thế đó, lại còn nhìn Lưu Mang trách móc nữa.
Thành phố Z là nơi bốn bề được núi vây quanh, đồi núi nhiều, phong cảnh thiên nhiên nổi tiếng khắp cả trong và ngoài nước, mà nhảy bungee là hoạt động nổi tiếng nhất nơi đây.
Vâng ạ, bọn anh Lê Xuyên tổ chức chuyển đi lần này đấy ạ. Bọn con cũng qua đó hóng hớt náo nhiệt một chút.
Ồ,
Trình Nhu đáp lại một tiếng, quan tâm nói,
Các con tới đó để leo núi với đi bộ đường dài phải không, vậy thì phải cẩn thận một chút. Giao thông ở mấy điểm ngắm cảnh nơi đó không tốt cho lắm, các con phải chuẩn bị đồ kĩ càng đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.