Chương 108: Thực tế đã chứng minh rõ



Anh chỉ sợ em không chịu nổi thôi.


Nhan Thần Mặc móc một quả cam trong balo leo núi ra, dùng con dao quân đội để8 khoét một cái lỗ nhỏ nhỏ trên đó ra, một mùi hương thanh mát lập tức tràn ngập trong mũi cô. Chỉ là khi cô tham lam hít 3sâu một hơi, liền ngửi thấy một loại mùi bị trộn lẫn với những mùi khác, vô cùng khó chịu, liền không thể khống chế được 9mà nôn khan mấy tiếng, thu hút những ánh mắt xung quanh.

Ầy, anh bỏ em ra đi, ngồi thế này chẳng thoải mái chút nào cả.
Lưu Mang co người lại, chỉnh lại đầu tóc, cuối cùng vẫn phải dựa vào vai anh lăn ra ngủ khò.
Đến nơi, cô mới phát hiện ra vai và ống tay áo của Nhan Thần Mặc đều bị ướt đẫm một khoảng nước miếng. Lưu Mang lập tức chùi má, bối rối rút giấy ăn ra lau, lẽo đẽo đi theo sau Nhan Thần Mặc như không có chuyện gì.
Lăng Vi đứng ở góc hành lang phía trước, nhìn Lê Xuyên đang đứng trước cửa phòng Nhan Thần Mặc, nụ cười của cô vô cùng nhẹ nhàng ấm áp. Lê Xuyên hơi nhướng khóe môi cười với cô, giơ túi đựng hạt dẻ rang lên, tiến về phía người con gái.
Lưu Mang thích ăn hạt dẻ rang, mà hạt dẻ nơi đây ăn không tệ, cho nên anh liền mua một ít mang về cho cô.

Anh Lê Xuyên,
Lưu Mang vỗ vai Lê Xuyên ngồi trước mặt, nói,
Anh không tin những gì bọn họ nói đấy chứ.

Nhan Thần Mặc trầm mặt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu Mang đang nói chuyện với Lê Xuyên.

Mang Mang, em không sao chứ.
Lăng Vi ngồi ghế phía trư6ớc quay đầu lại nhìn Lưu Mang đang khom người nôn khan.

Em không sao, không sao đâu ạ.
Lưu Mang lau khóe miệng,5 đôi mắt đầy nước mắt cười nói.
Lưu Mang đau đầu cau mày, vùi đầu vào hõm vai của Nhan Thần Mặc, trông hai người vô cùng ngọt ngào.

Cô vợ của cậu xấu hổ rồi kìa.
Kim Hạo Vũ cười nói.
Hóa ra khoảng cách giữa anh và cô ấy giờ đây đã xa đến vậy. Còn nhớ những tiếng cười khi hai người họ rút cỏ bện trong chiếc chiếu ra để đánh nhau hồi bé, lúc ấy cả hai người họ đều ngây thơ biết bao nhiêu.

Anh Lê Xuyên?

Lưu Mang hít một hơi, gương mặt đang trắng bệch cũng biến thành màu đỏ rực.

Anh nói nhảm gì đấy!


Chẳng lẽ em cũng cảm thấy Nhan Thần Mặc phù hợp với cô ấy sao?
Lê Xuyên lạnh nhạt trầm giọng hỏi.
Lăng Vi hít sâu một hơi, lắc đầu,
Ai phù hợp hơn ai, thực tế đã chứng minh rõ rồi, không phải sao.

Nếu nói giao thông ở nơi hoang vu này không tốt thì còn chưa đến nỗi, chỉ là có đúng một con đường lên núi, nếu như xảy ra tắc đường thì đúng là chỉ còn mỗi cách xuống xe đi bộ vào núi thôi. Có không ít ô tô đi vào khu tham quan này, cũng chỉ là các loại phụ phí hơi cao, đến đi leo núi cũng có cáp treo đưa đón.
Hướng mắt về phía đỉnh núi, chỉ thấy một thứ như cánh diều rơi thẳng từ trên trời xuống, sau đó lại bị kéo bật lại trở lên, lắc lư không ngừng giữa không trung.
Lê Xuyên đứng trên hành lang cùng Lăng Vi, thấy cô khen không dứt miệng món hạt dẻ mới ra lò, anh nhẹ nhàng cười,
Mang Mang cũng thích ăn thứ này lắm.

Bàn tay đang cầm hạt dẻ của Lăng Vi khựng lại một chút, nét cười trên khuôn mặt cũng cứng lại, cô thấp giọng cười,
Hóa ra hạt dẻ này là anh chuẩn bị cho Lưu Mang à, vậy tí nữa em mua thêm một chút là được rồi.


Thần Mặc này, không phải cậu sắp làm bố rồi đấy chứ hả.
Kim Hạo Vũ đang ngồi phía sau cũng bổ nhào lên, dựa người vào đệm dựa lưng, lớn tiếng trêu ghẹo.
Nhan Thần Mặc lại không xấu hổ chút nào nhìn Lưu Mang, vui đùa cười,
Điều Hạo Vũ nói là thật đó hả?

Hai người họ đã bên nhau một khoảng thời gian rồi, Lăng Vi còn cho rằng mối quan hệ tốt đẹp của Lưu Mang và Nhan Thần Mặc sẽ khiến cho Lê Xuyên chết lòng, sẽ khiến anh bỏ cuộc, lại không thể ngờ được rằng Lê Xuyên cũng là một người con trai cố chấp đến vậy.

Cô bé cũng sắp thành chị dâu của anh rồi đấy, Lê Xuyên,
Lăng Vi gom góp chút dũng khí nói,
Thứ gì nên bỏ cuộc thì bỏ cuộc đi thôi, cứ mong muốn những thứ không thuộc về mình như vậy, anh không thấy mệt sao?


Đợi chút!
Lưu Mang giũ chăn ra, mở cửa tủ, lấy mấy chiếc gối mới xếp ngang lên giữa giường, rồi nhướn mày với Nhan Thần Mặc.

Tức là sao?
Đuôi lông mày của Nhan Thần Mặc nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt kiêu ngạo của Lưu Mang.
Thực tế.
Đôi mắt của Lê Xuyên vô hồn nhìn sàn nhà lát đá cuội, tự cười nhạo bản thân. Hóa ra chính mình đã thua trong tay Nhan Thần Mặc rồi. Anh không muốn đứng ngây ra ở đây nữa, chỉ muốn được yên lặng một mình, để suy nghĩ lại tình cảm mà bản thân dành cho cô gái ấy suốt bao nhiêu năm nay.
Cô cũng có thể coi là một người nội tâm, nhưng sẽ không chôn tất cả những điều mình muốn nói trong lòng. Cho dù cô đã trải qua một mối tình thất bại, nhưng cô cũng sẽ không do dự quá nhiều nữa. Thích ai thì theo đuổi người ấy, chỉ khi bị người kia thẳng thắn từ chối thì bản thân mới có thể hiểu rõ được.

Lê Xuyên, anh thật sự hiểu Mang Mang sao?
Lăng Vi chăm chú nhìn anh, thấy Lê Xuyên không đáp lại, cô dịu dàng cười nói,
Thực ra thì anh không hiểu cô bé ấy chút nào hết. Anh chỉ đang nhung nhớ về những tháng ngày được bảo vệ cô bé, cùng với hình ảnh ngây thơ vô tư của cô bé thôi. Nhưng những điều ấy... lại không hề thuộc về anh.

Tuy là kích thích thật đấy, nhưng mà cô sợ độ cao, lại còn sợ chết nữa, nhìn người ta chơi từ đằng xa thế này thôi mà cô đã lo lắng thay cho những người đang chơi, chỉ sợ họ gặp phải việc ngoài ý muốn.

Được rồi, vậy chúng ta đi quanh quanh là được rồi. Đi lang thang ở đây cũng hay, nhiệt độ mấy hôm nay cũng được, không sợ bị ướt quần áo đâu.

Cho cô bé này chạm được đến chân là đã đòi ngồi lên đầu anh luôn rồi. Anh cũng chỉ định trêu chọc cô nên xuống nước một chút, ai ngờ được cái cô nhóc này còn dám ra chiêu này với mình chứ.
Nhan Thần Mặc tiến về phía cô, giằng lấy chiếc gối, ác độc vò xé một hồi rồi nở một nụ cười nham hiểm, uy hiếp:
Em có tin là bây giờ anh giải quyết em luôn không hả!

Nhan Thần Mặc đúng là có kinh nghiệm với chuyện đi chơi hơn cô nhiều, cho nên trong chuyện này Lưu Mang cũng chỉ có thể nghe lời anh, chỉ là cô vẫn vô cùng tò mò với trò bungee kia, vô cùng hâm mộ những vị khách du lịch lại dám lấy mạng sống của mình ra làm trò chơi, ánh mắt vẫn luôn hướng về nơi xa ấy.
Nhận lấy chìa khóa phòng, Lưu Mang mới nhận ra Nhan Thần Mặc không tuân theo lời hứa lúc trước của hai người. Đã bảo là nam nữ ngủ riêng, nhưng một mình anh lại đi đăng kí một phòng hai người, mà trong phòng ấy lại chỉ có đúng một chiếc giường duy nhất nữa chứ.

Sao mà nói nhiều thế không biết, em mà có em bé thật, vậy thì Tiểu Xuyên không phải là lên chức chú rồi sao,
Nhan Thần Mặc vươn tay, kéo đầu cô lại vào lồng ngực mình,
Đúng không, Tiểu Xuyên.

Trước mặt người khác, thái độ của anh với Lê Xuyên trở nên tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn khiến Lưu Mang cảm thấy có chút miễn cưỡng.
Có phải làm bố hay không anh không rõ hay sao, sao cứ đi nói mấy điều khiến người khác hiểu lầm vậy chứ! Làm cô tự nhiên trở thành đối tượng bị người khác mang ra làm chủ đề nói chuyện, làm sao mà cô có thể cưới vì có con sớm như vậy được chứ.
Kim Hạo Vũ không bỏ cuộc cười gian mấy tiếng, khiến người khác nghi ngờ vô cùng.

Cậu cũng biết da mặt của cô ấy mỏng mà, lại còn cứ trêu người ta.
Nhan Thần Mặc như thể là ác ma bảo vệ vợ, nhấc tay lên đánh Kim Hạo Vũ một cái, ép người kia phải quay về chỗ ngồi.
Trong lúc vô ý chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Lê Xuyên, Lưu Mang cứng đờ người, lập tức ngồi cách xa khỏi cánh tay của Nhan Thần Mặc.
Trong căn nhà khách mang hơi hướm cổ xưa, Lê Xuyên đứng trên hành lang, cánh tay đang giơ lên khựng lại trước cửa phòng, im lặng nhìn tấm rèm che trước cửa sổ, lại hạ tay xuống.
Những lời tán tỉnh nhau của đôi trai gái truyền từ phòng ra, một người thì ngang ngược, một người thì lại mềm yếu xin tha, tiếp sau đó là những tiếng cười vui vẻ.

Đó là trò bungee đó, hay là bọn mình đi chơi thử đi.
Nhan Thần Mặc cười hỏi.

Không, em không đi đâu.


Về nhớ giặt đồ cho anh đấy.
Nhan Thần Mặc khoác chiếc balo lên, kéo lấy tay cô, lại nhìn lại nơi có vết tích kia một cái.
Lưu Mang nhìn phong cảnh tuyệt đẹp bốn phía, hừ nhẹ một tiếng,
Giặt thì giặt.
Dù sao thì cũng chỉ là mang quần áo tới tiệm giặt khô thôi là được, chứ anh toàn mặc mấy bộ quần áo đắt tiền như thế, cô cũng không biết giặt thế nào hết.

Nếu như bọn mình ngủ riêng thì không phải anh sẽ mất hết cả mặt mũi sao,
Nhan Thần Mặc vứt đi vẻ ngang ngược lúc trước, cầu xin sự đồng ý của Lưu Mang một cách đáng thương,
Lỡ như bọn họ cho là tình cảm của bọn mình không sâu đậm, rồi lại bảo anh không có sức quyến rũ thì sao.

Lưu Mang nhìn chiếc giường kia, cảm thấy người này nói cũng có lý. Sao mà cô phải ngại chứ, gia đình hai bên đều gặp nhau rồi, còn đính hôn luôn rồi, sao lại không ở chung một phòng được chứ. Bao nhiêu em học sinh vừa mới vào cấp ba đã vụng trộm ăn trái cấm rồi, cô còn sợ cái gì nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.