Chương 11: Là bạn gái của anh ấy, cậu tin không?
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1531 chữ
- 2022-02-04 05:18:45
Lưu Mang cũng không bận tâm lắm đến lời
đe dọa
của giáo viên.
Năm ngày rồi, nhìn từng người từng người bạn học của mình say n8ắng ngã xuống, cô mỗi ngày đều tính toán xem bao giờ bản thân mới được nằm dài trên mặt đất rồi được khiêng đi giống họ.
Mỗi khi đến lúc này, tất cả trợ giảng của các lớp đều sẽ đến sân tập huấn hỏi han các tân sinh viên, hỏi thăm xem mấy đứa học quân sự có chịu nổi không. Lưu Mang nhìn thấy bóng Nhan Thần Mặc đang đi về phía cô, liền giả vờ không để ý mà đi theo bạn cùng phòng về hướng nhà ăn.
Mang Mang.
Nhan Thần Mặc học theo các bạn học gọi tên thân mật của cô để thể hiện sự lịch sự hào phóng của mình.
Hừ! Quân tử không nhận đồ bố thí. Lưu Mang nghĩ nghĩ, từ chối:
Cám ơn anh, mấy ngày này em không tiện uống đồ lạnh.
Nhan Thần Mặc không hiểu cô đang nói gì, cũng không biết thật hay giả, gương mặt tràn đầy quan tâm.
Lưu Mang dừng bước, cùng với bạn cùng phòng quay người lại, hỏi:
Đàn anh, có chuyện gì sao?
Nhan Thần Mặc cầm trong tay túi lớn túi nhỏ đều là đồ ăn ngoài, một số bạn cùng lớp đi tới chỗ anh, xem ra là đặc biệt đến đưa cơm trưa cho bọn cô.
Hay là em xin nghỉ đi.
Lưu Mang nhàn nhạt đáp:
Không cần đâu, có nhiều sinh viên đều có người thân đến thăm như vậy, rồi tất cả đều nghỉ luôn sao.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ, giống như nhắc nhở cô, nói:
Đợt bọn tôi đi học quân sự có không ít nữ sinh cũng nói do bản thân đến kì nên muốn xin nghỉ hai ngày. Em đoán xem điều gì xảy ra tiếp theo,
Anh dừng lại, thấy Lưu Mang cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn mình, tiếp tục,
Các giáo viên nữ bèn bắt tất cả những nữ sinh đó đến vệ sinh nữ, từng người một cởi quần để kiểm tra.
...
Đồ ăn trong miệng một lúc lâu cũng không nuốt xuống được. Được lắm tên kia! Muốn tôi xin nghỉ hóa ra là có mưu đồ đợi tôi sẵn sao. Âm hiểm, thật quá âm hiểm!
Không có.
Cô phủ nhận.
Giáo viên đánh giá sắc mặt của cô, thấy cô không có vấn đề gì mới rời đi. Lại qua một lúc lâu, lớp trưởng mới tuyên bố cho mọi người giải tán đi ăn.
Vậy anh đưa em về.
...
Có người thân đến thăm: hay còn nói là
có bà dì cả tới thăm
, chỉ việc đến kì của con gái.
Cô không thích trở thành trường hợp được đặc cách, dù sao kì sinh lý thì ai cũng giống nhau. Trừ phi không chịu nổi mà chóng mặt ngất đi, còn đâu cô không muốn người khác coi cô là loại nữ sinh bé nhỏ yếu ớt.
Lần này anh ta không làm khó cô quá, chỉ là đấu võ mồm với nhau mấy chuyện cỏn con. Lưu Mang bước vào ký túc xá, lúc này mới hạ phòng bị xuống, uể oải lê bước vào phòng, tắm nước lạnh qua loa rồi nằm dài trên giường như bị liệt.
Không ngoài dự đoán, người thích buôn chuyện nhất phòng, Từ Đình Đình bắt đầu đánh tiếng hỏi xem mối quan hệ của cô và Nhan Thần Mặc là như thế nào.
Đúng lúc anh cũng định vậy, vậy đi cùng đi.
Nhan Thần Mặc lưu loát tiếp lời, nhanh chóng phản ứng lại, giống như sớm đã chuẩn bị bản đối thoại này trước rồi, giờ chỉ thực hiện lại một lần.
Lưu Mang thật sự không biết nên nói gì với anh ta nữa. Suốt cả quãng đường cô chỉ giữ yên lặng, gục đầu xuống như đang nghỉ ngơi.
Nhưng3 đợt tập quân sự này thực sự thuận lợi hơn hồi cô học trung học. Nhớ lại một tuần học quân sự hồi cấp ba khi ấy, cô vào học đến ngày t9hứ hai thì được vác ra ngoài, nghỉ ốm tới bốn ngày, đến buổi diễu hành cuối khóa cô mới trở lại hóng hớt được. Nhớ lại hồi đó sao tốt 6đẹp vậy.
Cô vuốt trán mình, trời nóng như vậy, không hiểu sao trán cô lại vẫn mát, cứ như vừa dùng một tảng băng áp vào vậy. <5br>
Hầy, nếu trán của cô mà nóng bỏng tay thì còn có thể xin nghỉ vì bị sốt, tình hình hiện tại đúng là khó thật.
Nhan Thần Mặc đưa cô đến một khu nhà ăn khá xa trong trường, điều kiện chất lượng ở đây tốt hơn hẳn ở những nhà ăn khác, có điều hòa, trang trí cũng coi là đẹp.
Nhìn thấy Lưu Mang không thèm nói một tiếng mà chỉ gục đầu ăn cơm, Nhan Thần Mặc đẩy qua một cốc nước ép trái cây đá, nhẹ giọng nói:
Em yên tâm, không có độc đâu.
Hợ! Lưu Mang dịch về phía sau, một lúc lâu cũng không đáp lời. Cô nhớ ngày trước có người bảo cô, rằng nếu muốn làm một tên lưu manh im miệng, thì mình phải trở nên lưu manh hơn cả hắn. Nhưng cô không dám, có cho cô thêm 10 năm nữa, cô cũng không chạm tới trình độ của tên Nhan Thần Mặc này.
Em muốn đi ăn đã, xong rồi mới về ký túc.
Lưu Mang nói.
Con đường đằng trước nhiều chỗ xóc nảy, cả người Lưu Mang bị trượt về phía trước, dính sát lên lưng Nhan Thần Mặc.
Nhan Thần Mặc trêu đùa,
Yên tâm, tôi sẽ không làm gì một tấm ván đâu.
Những người bạn cùng phòng cười tươi như hoa nở, nhìn Lưu Mang nói,
Mang Mang, bọn tớ về trước nha.
Lưu Mang vẫn đang tư duy xem Nhan Thần Mặc đang bày trò gì với cô, đến lúc hồi thần thì thấy đám bạn cùng phòng đã đi xa rồi, còn Nhan Thần Mặc cưỡi trên xe nhìn cô cười một cách vô hại.
Sao vậy, khó chịu ở đâu à?
Giáo viên của lớp cô trước đây đi nghĩa vụ quân sự, giờ đã giải ngũ, thực ra cũng cùng là sinh viên năm nhất giống cô cho nên không quá hung dữ giống những giáo viên của các lớp khác. Chỉ là tên này cũng học hệ tài chính, lại còn là đàn em khóa dưới của Nhan Thần Mặc. Chỉ cần nói đến mối quan hệ kia thôi, Lưu Mang đã muốn phòng bị đối với cậu ta rồi.
Cô rất muốn gật đầu, nhưng sợ đến phòng y tế lại bị phát hiện mình giả bệnh, nghĩ đến kết quả thôi cô đã thấy sợ rồi.
Chết tiệt, thật muốn chôn luôn cái tên này!
Thấy Lưu Mang bại trận này, Nhan Thần Mặc mới chịu để yên cho cô.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, hiếu kì về quan hệ của Nhan Thần Mặc và Lưu Mang. Nếu không phải là hai người này quen biết từ trước, vậy sao Nhan Thần Mặc đối với cô ấy lại quan tâm đặc biệt như thế. Nên nhớ là trong mấy ngày vừa qua, không ít nữ sinh còn thân thiết với Nhan Thần Mặc hơn Lưu Mang đâu.
Tôi đi lấy xe, em ở đây đợi tôi một lát.
Nhan Thần Mặc không đợi cô từ chối, quay người bước ra khỏi sân.
Rốt cuộc anh muốn làm cái trò gì vậy?
Lưu Mang ngồi sau lưng anh ta hỏi.
Câu trả lời của Nhan Thần Mặc lại hết sức tự nhiên,
Tôi cũng về ký túc nên tiện thì đưa em về thôi.
Cáo lại đi chúc tết gà, chắc chắn không có ý tốt.
Lưu Mang coi thường nhìn anh ta.
Ai là cáo ai là gà cơ?
Nhan Thần Mặc lại nhanh chóng tiếp lời hỏi lại.
Nhà ăn ở xa vậy, sao em không gọi cơm ngoài?
Nhan Thần Mặc bỏ đồ trong tay xuống đất, hỏi cô.
Không cần đâu ạ, dù sao cũng tiện đường về phòng ký túc nghỉ ngơi chút.
Lưu Mang nhàn nhạt đáp lời.
Lúc đầu, Lưu Mang thật thà có gì nói nấy, rằng hai người họ không có quan hệ gì đặc biệt hết. Nhìn thấy Từ Đình Đình không tin lời này của cô, Lưu Mang dứt khoát đổi sang một câu khác:
Tớ nói tớ là bạn gái anh ta, cậu tin không?
Nói xong, cô tặng cho bạn mình một cái trợn trắng mắt, đeo miếng che mắt lên, nghe Từ Đình Đình tấm tắc hai tiếng, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Con người nhiều khi chính là như vậy, trả lời đúng đáp án người ta muốn, người ta lại không thèm tin mình, nhất là tin bát quái được cung cấp bởi nhân vật chính trong câu chuyện nữa.
Lúc buổi tập huấn buổi chiều bắt đầu thì đã hai giờ rưỡi, Lưu Mang nhìn quanh, không thấy có Nhan Thần Mặc ở đó theo dõi, mới có chút an tâm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.