Chương 12: Có kiểm tra rồi sao



Được, được.
Hai chữ làm tim Lưu Mang run lên vì sợ, nhưng cô cũng không phải người giận chó đánh mèo với người khác. Người giáo viên này8 nhìn khá thanh tú, xem ra là người khá dễ nói chuyện.

Lưu Mang vắt chân, vẻ mặt thành thật nhìn anh ta, hỏi:
Anh ta muốn anh đố3i phó tôi thế nào thế, nói tôi nghe xem sao.


Em khó chịu ở đâu sao?

Giọng nói này, là của Nhan Thần Mặc.
Nhan Thần Mặc gọi Đặng Khải tới, Đặng Khải ra dáng giáo viên hạ giọng nói,
Khó chịu sao không nói sớm.

Lưu Mang bướng bỉnh cậy mạnh nâng mắt lên, vẫn khăng khăng bản thân không có vấn đề gì lớn. Cô tự biết nếu bản thân phát sốt sẽ có cảm giác gì, nói chung cũng sẽ không thấy lạnh cả người thế này.

Em còn đi được không?
Nhan Thần Mặc bước chậm lại, đi cùng với cô.
Lưu Mang gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu không đi được thì anh cõng tôi sao. Cô cũng không rõ bản thân vừa nói gì, một giây sau cả người đã bị Nhan Thần Mặc ôm gọn trong lòng. Lồng ngực của anh rất ấm áp, giống như lò sưởi dần dần xua đi cái lạnh trong người cô. Lưu Mang mệt tới díu mắt lại, hai cánh tay vòng qua cổ anh, cả người dán chặt vào anh mà hấp thụ nhiệt độ.

Cậu ta thật sự không có muốn đối phó cậu, chỉ là muốn tôi ngày thường thì quan tâm để ý cậu một chút,
Đặng Khải thành thật, thấy Lưu Mang vẫn nghi ngờ nhìn mình, anh ta
Ai dô
một tiếng,
Sao cậu không nghĩ thử xem, chỉ dựa vào biểu hiện của cậu trong mấy ngày này thôi, nếu người kia muốn làm khó cậu thì cậu chả sớm đã chết đi sống lại vài lần rồi à.

Có lý. Lưu Mang nửa tin nửa ngờ gật đầu, buông tha cho Đặng Khải đang vội vàng muốn anh anh em em với Trương Nguyệt.
Cô một mình ngồi ngơ ngẩn trên bãi cỏ, nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Có đánh chết cô cũng không tin tên Nhan Thần Mặc kia có lòng tốt với cô. Cô chỉ có thể đem lý do cho tất cả mọi chuyện quy thành Đặng Khải có lòng tốt.
Gió đêm thổi tới từng trận mát mẻ. Lưu Mang chỉnh lại bộ quân phục đang khoác trên người, muốn dùng bộ quân phục bọc kín bản thân lại, không cho gió lùa vào.

Đi về nghỉ ngơi đi,
Đặng Khải giao cho Nhan Thần Mặc đưa cô vào phòng y tế,
Ngày mai tới điểm danh là được, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.

Lưu Mang hiền lành gật đầu, cố lê đôi chân mềm nhũn ra ngoài.
Lưu Mang tự nhiên cũng hiểu bác sĩ đang hỏi về cái gì, cô trả lời:
Từ lúc chiều ngủ dậy liền bắt đầu... Cháu còn tưởng là toát mồ hôi để bớt nóng, không ngờ là lại bị sốt.

Vị bác sĩ kia chậc một tiếng, giống như đang nhìn một thứ kì diệu,
Trẻ con trời đang nóng bị cảm lạnh phát sốt thì tôi thấy nhiều rồi, một người lớn như cháu mà vẫn vì trời nóng mà bị cảm lạnh thế này...

Lưu Mang cũng không rõ bác sĩ đang nói cô bị cảm lạnh là có ý gì, thứ nhất cô không hề ăn kem, thứ hai không nằm điều hòa, làm sao lại bị cảm lạnh được.

Buổi chiều cháu chỉ đi tắm thôi, còn chưa làm gì khác hết.


Không phải!
Lưu Mang hít sâu một hơi, mệt mỏi nhìn Nhan Thần Mặc.
Bác sĩ cũng không quan tâm có phải hay không, đưa tay áp lên trên trán cô, hỏi:
Bị thế này từ khi nào?

Quả nhiên, Đặng Khải sau khi nắm được một số thông tin về tính cách và sở thích của Trương Nguyệt thì hết sức quan tâm chăm sóc cô ấy. Cả quá trình cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, cũng không phát sinh sai lệch gì. Mà Trương Nguyệt cũng coi như có chút tình cảm với Đặng Khải, Lưu Mang vì vậy mà cũng bớt được một chút cảm giác tội lỗi trong lòng.
Mãi tới khi đi trực đêm, Lưu Mang vẫn chưa hề bỏ cuộc hỏi Đặng Khải,
Giờ anh cho tôi biết cái tên kia muốn đối phó tôi ra sao được chưa?


Đến bệnh viện, nhanh một chút!
Trong mơ hồ, cô vẫn nghe thấy tiếng Nhan Thần Mặc gấp gáp. Cô dựa vào lòng anh, tay khẽ nắm lấy góc áo của anh. Xác nhận được mọi thứ đang diễn ra là sự thật, cô mới mơ màng thiếp đi, mãi cho tới khi nằm trên giường bệnh của bệnh viện mới tỉnh lại.

Sao tới giờ cậu mới đưa người đến, 40 độ rồi!
Bác sĩ trực ban nhìn nhiệt kế, vẻ chê trách hiện đầy trên khuôn mặt, nhìn Nhan Thần Mặc,
Nếu muộn thêm tí nữa, bạn gái cậu đã bị thiêu thành tro rồi đấy.

Bước chân của anh nhẹ nhàng, không có chút xóc nảy nào như lần ngồi trên chiếc Fixed Gear kia, nhịp tim mạnh mẽ có lực, đập thình thịch thình thịch rất có tiết tấu. Đây là lần đầu tiên cô gần gũi với người khác giới đến thế, ngay cả anh Lê Xuyên cũng chưa từng...
Suốt quãng đường, Lưu Mang chỉ có ý thức về việc mình vẫn luôn áp sát vào lòng Nhan Thần Mặc. Đi trong trường cũng vậy, mà ở trong taxi cũng vẫn thế.
Còn lại có một tiếng là buổi trực đêm hôm nay kết thúc, cô không muốn cứ thế mà rút lui.
Không biết từ bao giờ, một bàn tay ấm áp đã dán lên trên trán cô, rất thoải mái, giống như miếng dán nóng trong mùa đông.
Lưu Mang lắc đầu,
Không có, chỉ là tự nhiên thấy có chút lạnh.

Cô vẫn cho rằng không thoải mái chính là bị cảm lạnh nặng, phát sốt cao. Cả người cô lạnh như băng, chỉ có đầu vẫn tỉnh táo, có lẽ không phải phát sốt đâu.
Dưới ánh trăng, gương mặt cô trắng bệch, phờ phạc ủ rũ, nhìn giống hệt những bệnh nhân đang nằm chờ chết trong bệnh viện.

Không ạ, em chỉ thấy lạnh thôi.
Lưu Mang tỏ ra bướng bỉnh đáp.
Nhằm tạo một mối quan hệ t5ốt với giáo viên, cô thăm dò các bạn cùng lớp, tìm hiểu một số thông tin về người này. Đặng Khải, lớn hơn cô năm, sáu tuổi, đi nghĩa vụ quân sự ba năm, sau khi giải ngũ thì nhận được thông báo được Đại học S tuyển vào ngành tài chính. Trước mắt vẫn chưa có người yêu, nghe nói hình như có cảm tình với Trương Nguyệt.
Biết được chỗ thông tin này, Lưu Mang chỉ có thể thầm cầu xin sự tha thứ của bạn cùng phòng của mình. Để bảo vệ tính mạng, cô chỉ còn cách làm bà Nguyệt, đem cô bé loli nhỏ bé Trương Nguyệt bán cho người ngoài.
Giáo viên thấy sắc mặt cô khẩn trương, nghĩ nghĩ một chút, nở nụ cười thần bí,
Thi9ên cơ bất khả lộ, sau này cậu sẽ biết thôi.

Lại là kết quả này. Tiết tấu này là đang muốn cô đi chết mà. Lưu Mang nghĩ chính mìn6h giờ lại thêm một kẻ địch, anh Lê Xuyên lại không có ở đây. Tứ cố đã vô thân, kẻ địch lại vây bốn bề.
Bác sĩ bất lực lắc đầu, nâng kính nhìn về Nhan Thần Mặc, không để ý Lưu Mang nữa.

Một lúc nữa truyền thêm nước biển cho con bé, chỉ cần hạ sốt là được rồi,
Vị bác sĩ liếc sang Lưu Mang một cái, có chút thất vọng nói,
Ai, sinh viên đại học bây giờ học thức thì cao đấy, nhưng lại không có kiến thức cơ bản, đúng là không bằng được các em tiểu học ngày xưa...
Vừa nói, ông vừa ôm hồ sơ bệnh án bước ra ngoài cửa.

Đình Đình, cậu có lạnh không?
Lưu Mang cảm thấy hình như nhiệt độ tối nay đang giảm xuống, hỏi Từ Đình Đình đang đứng bên cạnh.

Nóng muốn chết,
Từ Đình Đình nhìn thoáng qua Lưu Mang đang run lên cầm cập, cau mày hỏi,
Cậu không thoải mái ở đâu à?

Lưu Mang ngồi khoanh chân trên giường, ngẩng đầu nhìn lại thấy Nhan Thần Mặc đang nhìn xuống cô. Cô không biết tại sao bác sĩ lại đột nhiên nói vậy, nhưng cô cũng rõ những lời kia không phải dùng để khen ngợi ai.

Nhan Thần Mặc đánh giá sắc mặt của cô, trong lòng yên tâm hơn, hỏi:
Có phải khi tắm em dùng nước lạnh không.
Thấy Lưu Mang vô tội gật đầu, lông mày của anh khẽ nhíu lại, nén cơn tức một lúc lâu mới nói.


Em bị ngốc à! Thảo nào người ta bảo em không có kiến thức cơ bản. Em không biết vừa đi tập quân sự xong thì không được tắm nước lạnh sao! Vậy mà em còn...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.