Chương 13: Anh biết
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1344 chữ
- 2022-02-04 05:18:52
Khi y tá chuẩn bị chọc kim vào mu bàn tay cô, cô tuyệt vọng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào chiếc kim sắp được đâm vào mu bàn tay mình, nức 8nở,
Nhẹ thôi ạ...
Lớn đến bằng này rồi, còn sợ tiêm à,
Y tá kia nghe thấy tiếng cô kêu như heo bị chọc tiết liền cực kì coi thườ3ng,
Thả lỏng người ra, em thế này chị không làm được.
Nhan Thần Mặc đứng bên cạnh vì bị tiếng kêu của Lưu Mang dọa tới mới đi đến 9gần, có chút không tự nhiên dỗ cô. Anh giữ lấy tay cô, dịu dàng khuyên bảo cô thả lỏng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Vào khoảnh khắc chiếc k6im tiêm hạ xuống, một tiếng gào thét xé rách không khí, anh thì vẫn phải cố nhịn đau, đợi đến khi Lưu Mang buông tay đang véo thịt ở eo anh 5ra.
Cô chỉ muốn xác nhận rằng anh có ở lại phòng bệnh không, hay ở ngoài hành lang cũng tốt, chỉ cần bản thân trước khi ngủ có một người tốt ở bên cạnh là được. Phải, lúc này cô đã đem Nhan Thần Mặc xếp vào danh sách người tốt, nhận ra điều này, cô cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Nhan Thần Mặc thu lại dáng vẻ đùa giỡn khi nãy, gương mặt hờ hững, nói:
Tôi sẽ ở ngoài, em ngủ đi.
Đứng một mình bên ngoài hành lang, nhìn ra bên ngoài, anh bỗng cảm thấy thật cô độc. Nhất là khi cô có việc gì cũng sẽ nhớ đến Lê Xuyên, điều này càng làm anh cảm thấy không vui.
Để giảm bớt bầu không khí không tự nhiên trong phòng, Lưu Mang nửa ngồi dựa vào đầu giường, giống như muốn kể mấy câu chuyện buồn cười khi đi tiêm cho anh nghe.
Có một đứa bé chỉ khoảng năm, sáu tuổi cũng sợ tiêm, khóc mãi thôi. Không ngờ thằng bé đó nghe thấy em kêu lại ngừng khóc luôn, sau đó cứ sững sờ nhìn em...
Nói xong Lưu Mang cũng ngại ngùng cười lên.
Nó bị tiếng kêu của em chuyển dời sự chú ý đi à.
Được rồi, mau ngủ đi.
Nếu không phải tự dưng cô nói về tên Lê Xuyên kia, anh còn muốn nói chuyện cùng cô thêm chút nữa. Nhưng mỗi lần Lưu Mang kể chuyện về Lê Xuyên, gương mặt cô lại tràn đầy sự sùng bái, cả người cô liền tràn đầy sức sống. Mà anh không giống thế...
Lưu Mang bỗng nhiên giữ Nhan Thần Mặc đang định đứng lên lại, nhìn đáng thương như thể đứa bé bị vứt bỏ.
Đàn anh, anh phải về rồi sao?
Cô rất ít khi gọi anh là đàn anh, trừ phi đứng trước mặt người khác, để cả hai bên đều ổn thỏa, cô mới miễn cưỡng gọi vậy.
Nhan Thần Mặc nhìn cô, không biết phải làm gì.
Lưu Mang rụt đầu lại, nói,
Em không dám ngủ một mình.
Cô nói rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh yên ắng này, Nhan Thần Mặc vẫn có thể nghe rõ không sót từ nào.
Cô đem toàn bộ sự sợ hãi của mình chuyển hết sang người anh. Anh thở hổn hển, đau đớn ấn tay vào phần eo, nghiến răng nói,
Sức của em cũng không ít nhỉ.
Lưu Mang bây giờ mới nhận ra bản thân vừa làm gì, xin lỗi không ngừng. Cô xin thề cô không cố ý làm vậy.
Từ bé em đã sợ tiêm rồi, chỉ cần là bị châm vào người em đều sợ...
Lưu Mang mặt đầy áy náy nhìn Nhan Thần Mặc, cầu xin tha thứ.
Được rồi, mau nghỉ đi. Kể nhiều dễ mệt, mà tình trạng hiện giờ của em tốt nhất là nên ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể trở về rồi.
Nhan Thần Mặc vuốt vuốt chăn của cô, cô lại không yên phận đạp đạp mấy cái.
Em nóng.
Lưu Mang nói.
Dưới ánh đèn. Nhan Thần Mặc có thể thấy từng giọt mồ hôi trên mu bàn tay của cô, xem ra thuốc đã có tác dụng rồi. Anh gật đầu, đồng ý cô không cần đắp chăn nữa.
Nhan Thần Mặc ngồi bên mép giường, trên mặt đầy vẻ đau đớn tủi thân,
Liên quan gì đến tôi!
Làm ơn đi, anh mới là người bị hại ở đây mà.
Thấy Lưu Mang mãi không đáp lời, anh buông tay cô đang ôm trên eo mình ra, giống như bản thân không có việc gì, an ủi cô,
Không sao, cũng không đau lắm.
Không đau mới là lạ, trăm phần trăm là đau hơn bị tiêm chích rồi.
Lưu Mang lúc này mới bớt đi một chút cảm giác tội lỗi, ngượng ngùng ngốc nghếch nhìn anh, giải thích thêm lần nữa,
Em thật sự không cố ý. Hồi bé khi tiêm em bị xảy ra sự cố, nên sợ cho tới giờ.
Khóe mắt anh chợt thấy một hình bóng vội vã chạy qua phía dưới, hình bóng quen tới mức không thể quen hơn. Chính là Lê Xuyên.
Xem ra anh ta rời đi mấy ngày nay cũng không quên quan tâm Lưu Mang, nhanh vậy đã biết tin cô bị ốm rồi. Nhan Thần Mặc mặt mày hung ác, hít sâu một hơi rồi quay trở lại phòng bệnh, chờ người kia tới.
Lưu Mang?
Ừm ừm.
Lưu Mang giống như đang rất tự hào, suy cho cùng thì cô cũng có một kỹ năng đặc biệt hơn người đó.
Sau này lớn rồi, em hầu như đều uống thuốc thôi. Một lần gần đây nhất là khi mới tới thành phố S, vì chưa quen đất quen nước mới đi tiêm, cũng may là có anh Lê Xuyên đi cùng.
Mỗi khi nhắc tới Lê Xuyên, cô đều nói không ngừng, không quan tâm đến đối phương có muốn nghe hay không,
Anh ấy cũng rất hiểu em, đều đứng bên cạnh cho em cấu véo. Chỉ là mỗi lần làm thế xong, em đều cảm thấy anh ấy sắp phát khóc rồi...
Nhan Thần Mặc không ngắt lời, chỉ im lặng nghe cô nói. Trên mặt cũng không có biểu cảm gì, giống như từ nãy không nghe thấy gì.
Lưu Mang cho rằng mình sẽ bị Nhan Thần Mặc cười nhạo là nhát gan gì đó, chỉ là năng lực phán đoán của cô cũng bị cơn sốt làm ảnh hưởng.
Lưu Mang thấy Nhan Thần Mặc nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, mặt cô đỏ lên. Giống như đang đi trên đường thì gặp phải tên lừa gạt, cực kì đề phòng nhìn anh. Tiếp đó, cô lại nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, nói:
Em đang muốn tôi ngủ cùng em à?
Không, không phải.
Cô tuyệt đối không có ý này.
Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ là dạo gần đây số lần hút nhiều hơn hẳn.
Từng vòng khói thuốc trắng biến mất trên không trung, Nhan Thần Mặc nhìn những bệnh nhân cấp cứu ra ra vào vào, anh nhếch môi cười đắng chát, thì thầm,
Không lẽ em thật sự không nhớ tôi nữa sao... Hay là em cùng mọi người cũng chỉ thích mình Lê Xuyên...
Đầu thuốc bị chân anh giẫm nát, Nhan Thần Mặc căm hận nhìn mảnh vụn thuốc lá dưới chân, hừ lạnh một tiếng, tại sao thứ chân anh giẫm không phải là Lê Xuyên chứ.
Tôi biết.
Nhan Thần Mặc đáp.
Anh biết sao?
Lưu Mang cảm thấy bất ngờ. Sự cố lần đi tiêm ấy không có mấy người biết, là ai kể cho anh ta chứ.
Nhan Thần Mặc lúc này mới giải thích,
Tôi biết em không cố ý, thực sự không có chuyện gì.
Lưu Mang?
Nhan Thần Mặc ngồi bên mép giường, khẽ gọi tên người đang ngủ say, thấy cô không có phản ứng gì, anh bỗng nở một nụ cười kỳ dị.
Anh có thể nghe thấy tiếng Lê Xuyên hỏi thăm ở quầy y tá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.