Chương 14: Ai cởi đồ của cô


Quả nhiên, truyền xong ba bịch nước muối, Lưu Mang vẫn nằm ngủ như chết ở đó.


Đàn anh...
Cô yếu ớt gọi, lại thấy Nhan Thần Mặc8 đang thu dọn đồ, cô đưa tay lên dụi dụi mắt, mông lung mơ màng ngồi dậy.

Xem ra em hồi phục khá tốt nhỉ.
Nhan Thần Mặc bước tới bên cạnh, nhìn nụ cười xán lạn của cô.
Lưu Mang ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh mấy giây, đắc ý nói,
Đương nhiên rồi,
Nói xong cũng không quên cười hihi hai tiếng cảm ơn anh. Thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin, Lưu Mang nói:
Em tự về cũng được, đàn anh nếu có việc thì cứ đi đi ạ.

Lưu Mang gạt tay anh ra,
Đừng sờ loạn, anh sờ chó đấy à,
Cô trợn tròn mắt nhìn đôi mắt hoa đào đang cười híp lại của Nhan Thần Mặc, cũng không chú ý bản thân đang nói gì,
Gọi anh là đàn anh là nể mặt rồi đó. Hừ! Đồ không biết tốt xấu.

Nhan Thần Mặc vui vẻ gật đầu đồng ý, mắt vẫn chưa rời khỏi cô.

...
Lưu Mang đột nhiên nâng mắt, lúc đối diện với đôi mắt tìm tòi cô của Nhan Mặc Thần, cô lại chột dạ dời tầm mắt,
Không phải, em đang nói đến các bạn gái trong lớp.
Cô phủ định. Tỉ lệ nam nữ của khoa Anh là 1 trên 10, chỉ mới quen được mấy hôm, bao nhiêu sinh viên nữ đã vây quanh anh cả ngày, trái một tiếng đàn anh, phải một tiếng đàn anh. Nếu đổi là người khác, Lưu Mang còn không thấy chướng tai. Chỉ là Nhan Thần Mặc, người này thật sự có bộ dáng một người đàn anh cần có sao. Mà trải qua một đêm này, cô lại... tin rồi.

Ồ.
Nhan Thần Mặc nhàn nhạt đáp lời.
Mỗi lần cô cảm thấy ấn tượng về anh tốt đẹp hơn một xíu, anh đều có thể làm cô gào thét.
Đôi môi có độ dày vừa phải của Nhan Thần Mặc bỗng cong lên một nụ cười làm người khác lóa mắt,
Gọi tên tôi không phải tốt hơn sao, sao cứ phải gọi là đàn anh, nghe thôi đã thấy kì cục rồi.
Nói xong, anh lại xoa xoa đầu cô.
Suốt cả quãng đường, Lưu Mang đi đằng trước liên tục kể ra những khuyết điểm của anh, đến việc đẹp trai cũng trở thành điểm trừ, bị cô nói thành trong ngoài bất nhất, chỉ lấy vẻ ngoài đi mê hoặc nữ sinh.
Nhan Thần Mặc ừ nhẹ hai tiếng, giống như đồng ý với những điểm Lưu Mang nói, hỏi,
Vậy em đã bị vẻ ngoài này mê hoặc chưa?

Nhan Thần Mặc nghĩ một lúc, gật đầu. Lưu Mang mím mím môi, nuốt nước bọt. Nghĩ tới việc trong lớp sẽ có gián điệp của tên này, vậy không phải sau này cô sẽ càng thảm hơn sao?

Là ai vậy? Anh sẽ không phải vì thoát ế mà ăn bừa chứ?

Nhan Thần Mặc cất điện thoại đi, giọng nói chậm rãi ưu nhã nhưng nói ra lại trở nên đáng đánh,
Tiễn Phật tổ tới Tây...


Nhan Thần Mặc! Anh nói năng tử tế thì sẽ chết à!


Em cứ thế này chỉ sợ chả ai thèm đâu!
Nhan Thần Mặc than thở, giống như tiếc thay cho cô.

Anh đang nói chính mình sao.
Lưu Mang không phục đáp lại,
Vẻ ngoài của em bình thường, có độc thân thì còn có thể tha thứ được. Ha, nhìn anh có vẻ ngoài như vậy lại còn cái mác cẩu độc thân, chứng tỏ cũng chẳng có mấy người muốn ứng tuyển nhỉ.

Nói xong, Lưu Mang đỏ mặt, trông giống hệt như quả ớt lửa trong Plant vs Zombies,
Vô lại!

Nhan Thần Mặc đưa tay lên đỡ lấy nắm đấm của cô đang vung tới, nhìn cô nước mắt lưng tròng, anh mới cười giải thích,
Tôi nói rồi, bản thân không có hứng thú với một tấm ván,
Anh đỡ trán, cả mặt vô tội,
Y tá lau mồ hôi cho em, chắc là cởi ra từ lúc đó.

Lưu Mang cạn lời liếc nhìn Nhan Thần Mặc, lại quay người bước nhanh tới ngã tư, giống như muốn cách xa anh.
Hai người họ cả đường chỉ đấu khẩu, giống như muốn tính sổ lần cuối mà cãi nhau, để xem kẻ nào sẽ bại trận. Nhan Thần Mặc nói cô cẩu thả, cô lại bảo đây là thẳng tính. Nhan Thần Mặc bảo cô như đàn ông con trai, không có chút nữ tính nào, cô lại bảo mình là cô gái mạnh mẽ. Nhan Thần Mặc bảo tính cô hấp tấp nóng nảy dễ làm hỏng chuyện, cô lại bảo đây là thành thật không có tâm cơ. Tất cả khuyết điểm mà Nhan Thần Mặc kể ra, qua miệng cô đều trở thành ưu điểm hết.
Lưu Mang kinh ngạc hô lên,
A, như vậy mà anh cũng chấp nhận sao.

Chậm đã! Khoa Anh? Lưu Mang ngẩng đầu nhìn Nhan Thần Mặc, mấy ngày nay anh tiếp xúc hầu như đều là với nữ sinh của lớp cô, cô hiếu kì hỏi:
Không phải là ở lớp bọn em đó chứ.

Cẩu độc thân: người độc thân.

Ồ?
Nhan Thần Mặc nhướng mày nhìn cô sung sướng vì chuyển bại thành thắng, cười nhẹ hai tiếng,
Vậy nếu anh bảo với em rằng chưa đến mười ngày nữa anh sẽ thoát ế thì sao?


Còn phải xem xem đối tượng là ai nữa.
Ánh mắt Nhan Thần Mặc sâu hơn, trông cực kì nóng bỏng nhìn Lưu Mang không được tự nhiên bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Anh liền đi theo phía xa, im lặng nhìn đuôi tóc của cô lắc qua lại.
Khoảng cách giữa bệnh viện và trường cô nói xa thì cũng không phải là xa, nếu đi taxi thì mất mười phút, mà đi bộ thì mất nửa tiếng. Đón từng cơn gió mát lạnh buổi đêm thổi đến, Lưu Mang đứng bên đường thỏa mãn thở ra một tiếng,
Thoải mái thật.
Nhất là khi cả người đầy mồ hôi lại có gió thổi, chắc chắn còn mát hơn cả việc ngồi điều hòa.

Đã đỡ hơn chưa, chúng ta cũng nên trở về thôi.

3
Cô gật đầu, chầm chậm xuống giường đi lại giày, chỉ đến khi bàn tay lỡ chạm đến khuy áo trên ngực, cô mới hoảng hốt kêu lên, chất v9ấn:
Ai cởi áo của em vậy!

Ánh đèn vàng trong phòng bệnh chiếu lên gương mặt đã dần khôi phục lại huyết sắc, giờ lại có thêm c6hút ngại ngùng. Nhan Thần Mặc một tay đút túi, một tay cầm theo túi thuốc, thấy ánh mắt Lưu Mang nghi hoặc nhìn mình, anh nhếch mép cườ5i cười. Bộ dạng anh lúc này như thể đang nói: Chính là tôi cởi đó, em định làm gì tôi nào.
Lưu Mang thở phì phì nhìn anh, thầm đánh giá mức độ đáng tin cậy của lời này. Kết quả, cô tin rồi.

Vậy thì tốt!
Lưu Mang đảo trắng mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng,
Sao anh lại thích nói đùa vậy chứ.
Lại đùa giỡn rõ là vô lại nữa.
Thoát ế?
Có nữ sinh theo đuổi anh sao?
Lưu Mang không áp chế được tính hóng hớt của nữ sinh, hào hứng truy vấn:
Là ai vậy, lớp nào, trông có xinh không?

Nhan Thần Mặc xem thường rũ mắt nhìn cô, thờ ơ đáp lời, giống như rất khó chấp nhận nữ sinh kia vậy.
Khoa Anh, hầy, nhìn cũng thường thôi, ngực bé, não cũng không được tốt lắm...

Lưu Mang đợi anh trả lời, Nhan Thần Mặc lại chớp mắt nhìn cô, cực kì thích dáng vẻ tức điên mà lại không biết làm gì anh của cô.

Cô nam quả nữ ở chung phòng, nếu không làm gì thì quá có lỗi với bản thân rồi.

Bàn tay Nhan Thần Mặc gõ một phát vào đầu cô, đôi mắt sâu khẽ híp lại, dừng lại trên người cô thật lâu. Mãi tới khi Lưu Mang bắt đầu tránh né tầm nhìn của anh, anh mới bước đằng sau, nhìn cô bước đi không tự nhiên.

Cô cũng không phát hiện người đằng sau mình ý cười ngày càng sâu hơn, giống như vì thấy con mồi ngày càng gần bẫy của mình mà không giấu được vui sướng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.