Chương 15: Khuy áo của em là do cậu ấy mở


Cô biết ký túc của Nhan Thần Mặc ở đâu, số phòng thì lại được Đặng Khải báo cho biết. Lưu Mang nhìn tòa ký túc toàn nam sinh ra 8ra vào vào, cô đứng ở ngoài cửa do dự một lúc lâu, mãi mới gom đủ dũng khí bước vào.

Cô gõ cửa, đàn anh khóa trên ra đó3n là người cô đã từng gặp nhưng lại không quen biết. Hôm cãi nhau ở đình nghỉ mát đó cũng có anh ta.
Lúc này Lưu Mang mới buông tay ra, đỏ bừng mặt nhìn hàng mi dài của đôi mắt đen láy kia,
Anh tỉnh rồi.

Giọng nói của cô run rẩy, có chút khẩn trương, thêm nhiều nữa là ngượng ngùng. Vốn nghĩ bản thân giúp anh lau qua người chút là được, không ngờ lại khiến anh tỉnh luôn.
Lưu Mang ngơ luôn, vậy cúc áo trước ngực là do anh cởi ra, anh lại còn...
A! Nhan Thần Mặc! Anh chết chắc rồi!
Mãi một lúc sau.

Nhẹ một chút...

Bác sĩ sắp xếp cho Nhan Thần Mặc nằm vào phòng bệnh cách khá xa, rất yên tĩnh, thích hợp cho anh nghỉ ngơi. Lưu Mang lại ngây ngốc ngồi bên người anh, chớp chớp mắt không dám nhìn sang Kim Hạo Vũ đang đứng ngay bên cạnh. Thực ra cô vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh ta.

Cô ở đây với cậu ấy đi, tôi về trước.
Kim Hạo Vũ đặt túi thuốc xuống, giao phó.
Sắp đến ngày Quốc Khánh, người đến bệnh viện rất đông. Cũng may Kim Hạo Vũ đã sớm hẹn trước bác sĩ, mà người đó không phải ai khác, chính là người lần trước đã khám cho cô, còn bảo cô không có kiến thức căn bản về việc chăm sóc bản thân.
Có lẽ cũng do khi cô bị châm kim truyền nước vào người kêu quá đau khổ, nên bác sĩ cùng y tá đều có ấn tượng sâu sắc, vị bác sĩ kia vừa nhìn thấy cô đã nhận ra, nói:
Người này vừa khỏi thì lại đến người kia lại ốm, ài... Sức khỏe của sinh viên hiện giờ kém quá rồi.

Lưu Mang ấp úng ch9ào một tiếng,
Em chào anh.
Cô nhìn Nhan Thần Mặc đang nằm trên giường, tỏ rõ ý định của mình khi đến đây.

Vào đi.
K6im Hạo Vũ nhường một lối đi cho cô bước vào.
Bởi vì cô? Dựa vào đâu mà nói thế chứ. Lưu Mang hoang mang, có thể thấy rõ người này không có ấn tượng tốt với mình, cô chỉ có thể ngậm mồm không hỏi gì thêm nữa, im lặng nghe Kim Hạo Vũ.
Hóa ra sau khi đưa cô đi bệnh viện, Nhan Thần Mặc đã ốm rồi, hình như là bị cảm nặng, liên tục phát sốt cao, không có dấu hiệu đỡ sốt, chỉ uống mấy loại thuốc mà không chịu đi bệnh viện. So với những lần trước, tần suất mà Nhan Thần Mặc xuất hiện ở sân tập huấn đúng là có giảm đi.

Cả người cậu ấy ướt đẫm thế, không lau hết mồ hôi đi thì không hạ sốt được đâu,
Y ta nhìn Lưu Mang đứng ngây ra ở đó, nói,
Lúc trước cậu ấy lau giúp em thế nào, giờ cứ thế mà lau thôi.

Lưu Mang nghi ngờ, không di chuyển lấy một bước.
Lưu Mang gật gật đầu, nhận lời qua loa.
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn một mình mình, cô thấy tự nhiên hơn nhiều, lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xuống, chỉ là tầm mắt vẫn rơi trên người Nhan Thần Mặc đang ngủ say. Người này lúc ngủ nhìn rất trầm ổn yên tĩnh, không giống tên khốn Nhan Thần Mặc lúc ban ngày năm lần bảy lượt bới lông tìm vết cô.

Nếu không phải cậu ta không đích thân tự đến nhìn cô mới yên tâm, chúng tôi sớm đã vác người tới bệnh viện rồi,
Kim Hạo Vũ tức giận nói,
Cô còn chưa cảm thấy được cậu ta thích cô sao!

Nhan Thần Mặc thích cô? Sao có thể. Không phải đã có người theo đuổi anh rồi sao, anh không phải sẽ nhanh có người yêu rồi sao. Mà cô thì chưa từng theo đuổi nam sinh bao giờ mà.

Ừ,
Nhan Thần Mặc gật gật đầu, ho một tiếng,
Nãy giờ vẫn tỉnh.


...

Y tá cũng gấp lên, vứt cho cô một chiếc khăn sấp nước nóng, còn cởi giúp quần áo của Nhan Thần Mặc. Lưu Mang tay cầm khăn bông, đỏ bừng mặt nhìn cơ thể cường tráng của Nhan Thần Mặc, cơ ngực cơ bụng muốn chỗ nào có chỗ đó....

Ài,
Y tá nhìn cô mãi chưa bắt đầu làm, liền lấy đi chiếc khăn trong tay cô, làm mẫu cho cô xem phải lau mồ hôi cho Nhan Thần Mặc thế nào,
Lau thế này này. Cậu ấy trước đây còn lau mồ hôi cho em suốt hơn ba tiếng đồng hồ đấy...

Lưu Mang không biết nên chăm sóc anh thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn chòng chọ5c vào sắc mặt trắng bệch của Nhan Thần Mặc. Cô chưa từng thấy một nam sinh bị bệnh sẽ thành ra như thế này, như anh Lê Xuyên lúc bị ốm vẫn có thể tự giặt giũ nấu cơm được, vậy mà người này lại không thể. Hình như Nhan Thần Mặc ốm rất nặng, đôi mắt trong khi đang ngủ li bì vẫn không thoải mái nhíu lại, nhìn thôi cũng làm người khác đau lòng.
Lưu Mang hiền lành quay sang Kim Hạo Vũ, hỏi,
Em có thể làm gì ạ?
Gọi cô tới không phải có việc cần cô giúp sao, nhưng cô không biết Nhan Thần Mặc bị bệnh gì, hơn nữa ở đây không phải cũng có một người con trai nữa sao.

Cậu ta đến sân tập, nói là đến chăm sóc các em khóa dưới, nhưng thực ra đều là vì muốn đến nhìn cô. Hầy... Đúng là bị cô đánh đến ngốc luôn rồi. Hai đứa ngốc!
Kim Hạo Vũ vừa mới nâng vai, Nhan Thần Mặc mất trọng tâm, nặng nề ngã dựa vào lòng cô.
Tuy Lưu Mang hiền lành đơn thuần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điểm cô hiểu được, đó là Nhan Thần Mặc bị cảm rất có khả năng là bị cô lây cho. Chỉ vì mãi không đi bệnh viện nên giờ mới nặng ra dạng này.
Nghe thấy tiếng y tá đẩy xe tiến tới, cô mới tránh ra. Truyền hết một túi nước rồi lại thay sang một túi mới. Y tá nhìn chiếc áo ướt đẫm của Nhan Thần Mặc, chau mày nhìn Lưu Mang,
Sao em lại không lau mồ hôi cho cậu ấy thế.


Dạ?
Lưu Mang không hiểu gì, từ trước đến nay cô chưa từng chăm sóc cho người sốt cao, nên cũng không biết bản thân phải làm những gì. Cứ nghĩ rằng chỉ cần đơn giản ngồi đây theo dõi nước thuốc là được.
Kim Hạo Vũ không vui nhìn cô, đi tới trước mặt Nhan Thần Mặc, đỡ anh dậy, lạnh lùng nói,
Cầm theo đồ của cậu ta, đưa người đến bệnh viện.


Ồ ồ.
Lưu Mang với người này không thân không quen, khi nói chuyện cũng không thể thoải mái lưu loát. Cô chỉ cầm lấy ví tiền và điện thoại, đi sát theo sau Kim Hạo Vũ, thấy Kim Hạo Vũ không chống đỡ được thân hình cao to kia, cô mới bước lên phía trước đỡ lấy một bên tay anh.
Không khí trong xe có chút nghiêm túc, Lưu Mang cảm thấy bản thân rất không được tự nhiên, hỏi,
Đàn anh, những người khác không ở đây sao?

Kim Hạo Vũ khẽ nhíu mày, hiểu rõ cô đang hỏi gì. Anh ta không có kiên nhẫn nhìn cô, nói,
Gọi cô đến giúp đỡ nên cô thấy khổ lắm phải không, nói nhiều thế làm gì. Nếu không phải vì cô, Nhan Thần Mặc cũng sẽ không bệnh nặng tới vậy đâu.

Nghe âm thanh không có sức của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang mới để ý đến bản thân từ nãy giờ dùng sức hơi quá, lau đỏ cả phần ngực của anh.

Lột da lợn còn không cần dùng sức như em đâu.
Đôi mắt buồn ngủ Nhan Thần Mặc hơi mở.

Chỉ là không muốn làm em phát hiện ra, nếu không thì lấy ai xoa bóp cho tôi.


Thảo nào anh ta lại ngủ lâu thế, ngủ thẳng từ giữa trưa đến tận tối! Hóa ra là nãy giờ vẫn luôn giả vờ ngủ! Lưu Mang đỏ bừng mặt, đến khóe miệng cũng vì tức giận mà hạ xuống, cảm thấy trong người sắp có một cơn sức mạnh hồng hoang nổ tung, cho tới khi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.