Chương 16: Hôn tới nghiện
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1427 chữ
- 2022-02-04 05:18:51
Y tá đo nhiệt độ, nhìn cô,
Cậu ấy có tỉnh lại chưa?
thấy Lưu Mang gật đầu, liền nói,
Vậy em đi chuẩn bị đồ cho cậu ấy ăn đi. Tối nay chắ8c phải ở lại đây rồi, nhiệt độ của cậu ấy vẫn chưa giảm. Em cứ tiếp tục lau mồ hôi cho cậu ấy là được.
Lưu Mang đứng yên tại chỗ,3 dáng vẻ không tình nguyện nhìn Nhan Thần Mặc đang ngủ say, y tá nghiêng đầu, thắc mắc nhìn cô,
Lúc nãy cả cái hành lang cũng nghe được g9iọng em đấy, đừng hung dữ vậy với bạn trai chứ, cậu ấy còn đang ốm mà.
Ôi, anh ấy không...
Thôi được, không lấy dao nữa, lỡ như làm anh bị thương thật, cô cũng không chịu nổi trách nhiệm.
Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang cảnh cáo nói,
Nếu anh còn không mở mắt, tôi liền...
Lại im bặt một lúc, cô mới rút điện thoại ra đe dọa,
Tôi chụp hình khỏa thân của anh!
Mới nhớ đến những bức hình lần trước, cô liền tức giận.
Cô thực sự chụp hình rồi, nhưng anh vẫn không hề để ý tới cô.
A lô, ai thế?
Giọng Lê Xuyên truyền đến từ ống nghe điện thoại công cộng, nhẹ nhàng đầy từ tính.
Anh Lê Xuyên, là em.
Giọng Lưu Mang nhàn nhạt, không có chút sức lực nào, nghe vô cùng cô đơn.
Cô không giấu nổi tâm trạng của bản thân, nhất là khi đứng trước mặt Lê Xuyên, cô lại càng không cần phải che giấu điều gì.
Cô dùng ngón trỏ chọc vào bụng anh, gãi gãi cổ anh, vẫn không có chút phản ứng gì. Nếu đổi là anh Lê Xuyên, anh Lê Xuyên sớm đã bị cô dằn vặt đến tỉnh lại rồi, sau đó sẽ bất lực mà lại cưng chiều nói với cô
Đừng loạn nữa nào.
Lê Xuyên sợ bị cù, cổ, eo, bụng đều có máu buồn, ngay cả khi đang ngủ say cũng có thể tỉnh dậy phản kháng lại khi bị cô tập kích.
Nhàm chán.
Ánh sáng trong mắt Lưu Mang lóe lên, giống như bị anh bắt nạt, cả mặt uất ức cứng nhắc.
Anh lưu manh cười một tiếng,
Ha, nếu không phải là anh, chỉ sợ chẳng ai muốn em đâu.
Nhan Thần Mặc! Anh đúng là tên khốn!
Lưu Mang vung lên một cái tát, vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh.
Lưu Mang đang chuẩn bị rời đi, một bên tay đang cầm khăn bông của cô lại bị anh tóm chặt lấy.
Anh luôn hành động một cách bất ngờ, mà cô cũng vì thế mà không kịp phòng bị.
Ưm!
Lưu Mang mở to mắt, nằm trên người anh, lại bị anh giữ chặt lấy đầu. Đôi môi anh lạnh ngắt, mà môi cô lại nóng rát. Chênh lệch nhiệt độ đó làm cô gấp gáp chống cự, lại không phản kháng lại được Nhan Thần Mặc đã hồi phục.
Anh nhắm nghiền hai mắt, lông mi khẽ run rẩy. Mãi tới khi Lưu Mang cảm thấy không thể hô hấp được, anh mới chầm chậm buông cô ra, vui vẻ tóm lấy cái tát đang vung tới của Lưu Mang.
Anh hôn tới nghiện luôn rồi phải không!
Lưu Mang quát to.
Đừng hung dữ vậy mà, anh còn đang là bệnh nhân đấy.
Anh chậm rãi nói, ho nhẹ mấy tiếng, bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay của cô không buông ra.
Cô sẽ không bao giờ tin vào những gì anh ta nói, anh ta làm nữa. Tại sao cô lại tin một kẻ xấu trong lời kể của anh Lê Xuyên sẽ biến thành người tốt chứ, làm sao cô có thể quên mất anh Lê Xuyên đã cảnh cáo đi cảnh cáo lại cô tới ba lần. Làm sao cô có thể tiếp xúc gần gũi đến vậy với một tên khốn như Nhan Thần Mặc chứ.
Lúc này, cô chỉ nghĩ đến Lê Xuyên. Anh Lê Xuyên, anh Lê Xuyên...
Mây đen che kín bầu trời đêm, từng giọt mưa rơi rả rích chỉ một giây sau bỗng biến thành một trận mưa như trút nước. Lưu Mang trú dưới mái hiên siêu thị, nhìn di động đã hết pin của mình.
Nhan Thần Mặc?
Cô e dè bước từng bước tới gần anh, rất sợ rằng anh sẽ đột nhiên ngồi bật dậy như cương thi. Ai bảo cái tên khốn này chỉ toàn làm ra mấy chuyện ác ôn, dọa cô tới mức thần kinh căng lên cả ngày chỉ để tìm cách đề phòng anh ta. Mà bất luận cô đề phòng anh ta thế nào, anh đều có thể vượt qua tuyến phòng thủ của cô.
Anh lại giả vờ ngủ có phải không!
Lưu Mang nhìn Nhan Thần Mặc vẫn không có động tĩnh gì như cũ, căm hận nghiến răng, cầm con dao gọt hoa quả lên nghịch,
Anh còn giả vờ nữa, tôi cũng không dám bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì đâu.
Người kia vẫn không có phản ứng gì, ngay cả khi con dao chạm đến lồng ngực ướt đẫm mồ hôi, anh cũng không động đậy.
Nhan Thần Mặc!
Nhan Thần Mặc!
Cả căn phòng bệnh chỉ vang lên tiếng của cô.
Nhan Thần Mặc, rốt cuộc là anh muốn thế nào hả!
Lưu Mang thật sự không có biện pháp với người này, không thể đối phó được anh, cũng không đánh thắng được anh.
Đôi mắt Nhan Thần Mặc tối lại, lộ rõ vẻ tà mị gợi cảm hoang dã. Khóe môi anh nhếch lên, giống như người chiến thắng nói với tên tù binh,
Em nói anh còn có thể làm gì,
thấy Lưu Mang căng mặt lên, anh mới buông tay ra, giống như đang đặt ra điều kiện với cô,
Làm bạn gái của anh đi.
...
Chị y tá cũng không muốn ngh6e cô giải thích, dù sao tiếng gầm như sư tử vừa nãy cũng nghe như đang cãi nhau vậy.
Lúc em bị ốm cậu ấy chăm sóc em cẩn thận như5 nào, còn lau mồ hôi, đo nhiệt độ cho em nữa. Lúc em ngủ mê man còn hôn em...
Cô ấy nói cái gì, Nhan Thần Mặc làm gì cô cơ?
Siêu thị XX chào mừng quý khách.
Lê Xuyên đang phân tích vụ án liền dừng bút trong tay lại, giọng nói ấm áp hỏi,
Em đang ở đâu? Điện thoại đâu rồi?
Mưa ào ào rơi trên chiếc ô, phát ra từng tiếng lộp bộp.
Lưu Mang khó chịu không vui ngẩng đầu lên nhìn tư thế đang ngủ của Nhan Thần Mặc, cả người nằm thẳng tắp, cứ như đang nằm trong quan tài vậy....
Ấy, phủi phui cái mồm.
Cô không thích ngồi một mình im lặng không nói một chữ, cũng không thích lướt điện thoại giết thời gian. Thấy bản thân hiện tại không có cách nào báo thù, chỉ có thể tự kiếm chút chuyện để làm. Mà việc duy nhất mà cô có thể làm bây giờ vẫn là lau mồ hôi cho anh, lau từ trước ngực ra đến sau lưng, không biết đã lau mấy lần rồi.
Sau đó chẳng phải bị lây bệnh rồi sao.
Lưu Mang không nghe thấy nửa câu sau của chị y tá, cô lảo đảo, đầu óc trống rỗng. Nhan Thần Mặc còn làm cái gì mà cô không biết không. Cởi áo của cô, chiếm tiện nghi của cô! Không phải nói không được lợi dụng lúc người ta khó khăn sao. Tên đạo đức giả! Tên đạo đức giả!
Phải rồi, lúc nãy anh ta tỉnh sao lại không tính sổ với anh ta chứ. Lưu Mang nhìn chằm chằm Nhan Thần Mặc đang ngủ, không biết hiện tại anh đang ngủ thật hay giả vờ.
Người anh rất nặng, lúc trước cô vật vã mới lật người anh lại được. Vậy mà lần này mới chỉ dùng lực nhẹ thôi đã nâng người anh lên được rồi...
Nhan Thần Mặc! Anh tỉnh rồi phải không!
Lưu Mang hạ thấp giọng xuống, đỡ Nhan Thần Mặc hơi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi chuyển động của anh.
Mặc dù anh vẫn không đáp lại, nhưng cô có thể chắc chắn mười phần rằng anh đã tỉnh rồi.
Lê Xuyên đứng trên đường, kéo khóa áo khoác lên, vẫn nói chuyện điện thoại với Lưu Mang.
Anh đang đợi xe, em đừng đi đâu lung tung, đứng ở đó đợi anh. Ở ngoài có chút lạnh đấy, em có mang theo áo khoác không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.