Chương 17: Chỉ có cô mới dám như vậy với lê xuyên


Giọng anh lạnh lẽo, khi Lưu Mang nhìn thấy trong mắt anh hiện lên tia xa cách, cô vẫn lựa chọn tin tưởng. Anh Lê Xuyên chưa bao g8iờ lừa cô cả, anh Lê Xuyên là bạn tốt nhất của cô.


Ra ngoài cũng không mang theo ô, em không biết tối nay trời sẽ mưa s3ao.
Lê Xuyên vừa nói vừa cởi áo khoác ra cho cô mặc.

Lưu Mang nâng mắt, giống như đứa trẻ mắc lỗi, giải thích:
Anh cũn9g biết em không có thói quen xem dự báo thời tiết mà.

Giọng nói hết sức lạnh lùng, Lưu Mang dù có ngốc đến mấy cũng cảm thấy anh Lê Xuyên cô quen biết nhiều năm, giờ phút này đang không vui. Nhưng lúc này, không hiểu sao cô lại không dám hỏi anh nguyên nhân. Nếu như trước kia, cô nhất định sẽ quấn lấy anh, hỏi liên mồm:
Anh Lê Xuyên, anh sao thế.
Anh Lê Xuyên, anh nói đi mà, sao lại không vui thế.
Lê Xuyên xóa đi tấm ảnh Kim Hạo Vũ vừa gửi tới, nhưng cảnh tượng Lưu Mang áp trên người Nhan Thần Mặc bị cậu ta hôn mãi không biến mất khỏi đầu anh.
Mang Mang, em thích cậu ta rồi sao?
Nếu là trước đây, Mang Mang của anh sẽ quấn lấy anh không ngừng, lải nhải bên tai anh, kể ra cả một ngày hai mươi tư tiếng có chuyện gì chuyện gì. Nhưng từ khi bắt đầu năm học, đến cả chuyện Nhan Thần Mặc làm trợ giảng ở lớp cô cũng không kể với anh. Nếu anh không nhận được tin bạn cùng phòng báo Mang Mang bị ốm được Nhan Thần Mặc đưa đi bệnh viện, có lẽ anh cũng sẽ không nhìn thấy tận mắt cảnh Nhan Thần Mặc cúi đầu hôn cô.
Lưu Mang vô cùng ủ rũ cúi đầu, bước vào ký túc xá.
Cơn mưa bên ngoài xe cũng dần tạnh, ánh sáng từ chiếc điện thoại chiếu lên ghế ngồi tối tăm phía sau. Ánh sáng chói mắt làm Lê Xuyên nắm chặt lấy thân máy.
Nhan Thần Mặc vẫn muốn ra tay với Lưu Mang rồi, từ lúc ở đồn cảnh sát, cậu ta đã lên kế hoạch làm thế nào để cướp Lưu Mang khỏi anh rồi.

Mẹ ơi, con sang bên nhà anh Lê Xuyên chút.
Lưu Mang vẫn giống hồi còn bé, báo cáo một tiếng liền phi ngay ra ngoài.
Nhà Lê Xuyên cách nhà cô không xa, chỉ cần đi qua mấy con đường, tới một khu biệt thự có sông có núi là đến rồi.

Anh Lê Xuyên, anh Lê Xuyên.
Cô không nhắn trước cho anh rằng hôm nay sẽ tới tìm anh.
Tầm mắt của Lê Xuyên vẫn rơi trên con đường phía trước, đôi mắt không có tiêu điểm, trống rỗng.
Lưu Mang đang muốn nói gì đó lại bị anh ngắt lời,
Bây giờ cũng muộn rồi, anh đưa em về trước.

Đưa cô về? Tòa ký túc của hai người bọn cô ở cùng một chỗ, không lẽ anh ấy không ở ký túc xá sao.
Lê Xuyên bước ở đằng trước, Lưu Mang đi sát theo sau, chỉ cách an6h một bước chân.
Áo của anh rất ấm áp, nhìn thấy Lê Xuyên chỉ mặc mỗi một chiếc áo cộc tay, Lưu Mang ấp úng hỏi:
Anh có5 lạnh không?


Không lạnh.

Anh Lê Xuyên...
Lê Xuyên không chào tạm biệt cô như mọi ngày, chỉ bảo cô nên sớm nghỉ ngơi. Anh vẫn ngồi trong xe, giống như một người lạ ghép chung xe, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ bảo tài xế lái xe rời đi.
Lê Xuyên, anh ấy không vui rồi.

Vâng.

Sự tủi thân cô nhẫn nhịn từ nãy tới giờ dần chìm sâu vào tim, trước giọng nói lạnh lùng của Lê Xuyên. Cô đột nhiên không biết nếu bản thân kể cho anh Lê Xuyên biết chuyện xảy ra trong mấy ngày nay thì nên bắt đầu từ đâu. Kể cô ốm rồi bị Nhan Thần Mặc cởi áo lau mồ hôi; hay là Nhan Thần Mặc bị ốm, cô ngồi trông nom anh ta cả một ngày, lau mồ hôi cho tên khốn đó, lại bị tên khốn đó cưỡng hôn. Không được, cô không kể ra được.
Không khí trong xe trầm mặc, cho tới khi Lưu Mang xuống xe cũng chưa thể nghĩ ra nên nói gì để phá vỡ sự trầm mặc này.
Lê Xuyên ngồi bên hồ nước, nhìn những chú cá vàng vẫy đuôi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về Lưu Mang đang cười với anh. Cô vẫn có thể cười vô tư như vậy, giống hệt bộ dáng hồi bé khi nhìn thấy anh.
Lê Xuyên cũng không chào cô, chỉ yên lặng nhìn cô như vậy.

Mang Mang tới rồi đấy à.

Anh Lê Xuyên, anh có nói không thì bảo! Anh Lê Xuyên...
Mỗi lần như thế, anh Lê Xuyên đều sẽ bị dáng vẻ cô quấn người không buông chọc cười, lúc hỏi lại vì sao lại không vui, đến bản thân anh cũng quên mất lý do luôn rồi.
Trên đường, bọn họ đi chung dưới một cái ô. Chiếc ô không lớn, Lê Xuyên nghiêng hơn nửa ô che cho Lưu Mang, còn anh lại bị ướt nhẹp cả nửa áo.
Lê Xuyên nhíu mày sâu hơn, đôi mắt sáng như vầng trăng từ từ khép lại, ký ức thời thơ ấu lần lượt hiện về. Cũng chỉ có hồi còn bé, hai người họ mới không bị tách ra hai nơi. Anh và Lưu Mang mới không bị làm phiền như vậy.
Kì quân sự kết thúc lại đến kì nghỉ Quốc Khánh kéo dài tám ngày. Lưu Mang trở về nhà, lúc kể chuyện cho mẹ về cuộc sống của tân sinh viên, cô cũng tự động bỏ qua Nhan Thần Mặc. Nhìn thấy mấy món quà Lê Xuyên gửi tới xếp trên bàn, cô chớp chớp mắt, thầm tính xem đã mấy ngày cô chưa gặp anh Lê Xuyên, đã bao lâu không nói chuyện với anh Lê Xuyên, đến cả biểu tượng chỉ có khi hai người nói chuyện nhiều với nhau giờ cũng biến mất.
Anh Lê Xuyên đã bận hơn nửa tháng rồi...
Một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, khí chất ưu nhã từ trong nhà bước ra. Bà ôm một chú chó Poodle trong tay, gọi cô đi tới.

Cháu chào dì Bùi.
Lưu Mang tươi cười nhìn mẹ Lê Xuyên.
Mẹ của Lê Xuyên mặt mày hiền hậu, trông bình dị dễ gần hơn nhiều những vị phu nhân khác. Trước mặt bà, Lưu Mang cũng không cần quá mức cẩn thận.
Hóa ra là như vậy. Lưu Mang liếm liếm môi, không hề nghi ngờ gì thêm về sự thay đổi thái độ của Lê Xuyên trong mấy ngày nay. Cô đón lấy chú chó Poodle từ tay dì Bùi, giống như đang ôm một món đồ chơi, bước tới trước mặt Lê Xuyên, ấn nó vào trong lòng người yêu sạch sẽ như Lê Xuyên, làm anh luống cuống phủi áo phủi quần như thể nhìn thấy thứ ôn dịch mà chạy thẳng vào nhà.

Đúng là chỉ có cháu mới dám làm thế với Lê Xuyên,
Dì Bùi nhìn thấy vậy, cười dịu dàng,
Dì không dám để em bé này tới gần phạm vi của Lê Xuyên, nếu không Lê Xuyên khéo sẽ giết chết luôn nó mất.

Không sai, cũng chỉ có mình anh Lê Xuyên sẽ chịu đựng việc cô cố tình gây chuyện, cũng chỉ có cô mới có thể áp chế được anh Lê Xuyên. Suy cho cùng, trước mặt anh Lê Xuyên, cả người cô cũng không có giới hạn gì. Nhớ hồi còn bé, cô còn học mấy trò chơi xấu trên tivi, đi dán băng dính hai mặt lên trên ghế ngồi của Lê Xuyên. Lúc đó Lê Xuyên chắc hẳn cảm thấy may mắn lắm vì trong phòng anh không có keo siêu dính.

Cháu lâu lắm rồi không tới nhà dì rồi, đã quen với cuộc sống đại học chưa?

Lưu Mang vui vẻ gật gật đầu, nhìn thoáng qua Lê Xuyên đang đứng bên hồ nước, cười đáp,
Rồi ạ, cũng may cháu có anh Lê Xuyên giúp đỡ mọi lúc. Bây giờ mọi ngóc ngách trong trường cháu cũng gần như biết hết rồi.


Vậy thì tốt,
Dì Bùi vẫy tay với Lê Xuyên,
Sao con cứ đứng đó thế, không qua nói chuyện với em Mang Mang đi,
Bà lại quay sang Lưu Mang cười nói,
Dạo này chú Lê giao nhiều việc cho thằng bé quá, nhìn nó mệt tới ngốc luôn rồi kìa.

Lê Xuyên thay một chiếc áo sơ mi cotton trắng có chút hoa văn, cùng một chiếc quần harem xám trắng, thiết kế hơi nổi ở bên hông quần càng làm chân anh dài hơn, cả người thon gầy như thân tre. Anh vuốt lại mái tóc ướt đẫm, rõ ràng là vừa mới đi tắm xong.

Lưu Mang chạy tới, cười vô hại ngẩng đầu nhìn Lê Xuyên đang cúi đầu phòng bị nhìn cô. Thấy cô giơ tay ra định nhào vào mình, anh nhanh chóng tránh sang một bên, kêu cô mau đi rửa tay.

Cô thích nhìn người luôn an tĩnh như anh Lê Xuyên mất bình tĩnh, anh ít nói kiệm lời lại làm cô cảm thấy nhàm chán. Cô thích bắt nạt anh Lê Xuyên, bởi vì chỉ có anh Lê Xuyên mới làm cô cảm thấy mình là vua của lũ trẻ, chỉ có cô mới được đi bắt nạt người khác. Nếu đổi là người khác, chắc cô đã chết thảm rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.