Chương 18: Đánh ra tình cảm


Lê Xuyên nhặt miếng bánh mì trên mặt bàn đá lên, xé thành từng vụn nhỏ thả xuống cho đàn cá koi, đàn cá ngũ sắc tranh nhau đớp mồi, giống như đâ8y là lần cuối cùng được ăn. Lưu Mang nghĩ nếu đống đồ ăn vặt cứ thế mà chui vào bụng mình thì quá nhàm chán, cô liền nghĩ ra trò oẳn tù tì, ai 3thắng thì người đấy được ăn. Chỉ là Lê Xuyên giống như đi guốc trong bụng cô, ngay ván đầu tiên đã ra búa thắng luôn cái kéo của cô.


M9ấy ngày nay không phải em chơi với Nhan Thần Mặc rất vui vẻ sao.
Giọng Lê Xuyên rất nhẹ, nhưng thái độ khi nói lại có chút không vui. Anh thấy6 mẹ mình đã bước vào nhà rồi mới dám nhắc tới cái tên kia với Lưu Mang, không muốn để mẹ mình nghe thấy những chuyện liên quan tới Nhan Thần Mặ5c.
Trong phòng cô, chỉ có Từ Đình Đình nghỉ lễ nhưng vẫn ở lại trường. Đặng Khải vừa mới theo đuổi được Trương Nguyệt, liền đưa cô ấy ra ngoài tận hưởng thế giới hai người.
Từ Đình Đình thấy Lưu Mang trở lại, đơn giản chào hỏi một tiếng, sau đó giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, vui vẻ nói:
Mang Mang, cậu với đàn anh Nhan Thần Mặc đang hẹn hò hả?


Không ngờ cậu giấu kĩ thế đấy.
Từ Đình Đình nịnh bợ cười nói,
Đến tớ cũng muốn giấu sao.


Thật sự không phải mà.
Lưu Mang nhấn mạnh lại lần nữa mối quan hệ của cô cùng Nhan Thần Mặc không phải như vậy,
Đừng nói là bạn trai bạn gái nữa, đến số điện thoại của anh ta tớ còn không có mà.


Ôi, người đó không phải là bạn gái của Lê Xuyên đó chứ.
Mấy người đi ngang qua thảo luận, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bóng dáng Lê Xuyên cùng Lưu Mang sánh vai bước đi.
Lưu Mang ngẩng đầu nhìn Lê Xuyên mặt không đỏ tim không loạn, hỏi:
Sao anh đi tới đâu cũng có người quen hết vậy.

Khóe miệng của Lê Xuyên khẽ nâng lên một nụ cười cực kì đẹp,
Dù sao anh cũng ở đây mấy năm rồi, cũng hay tham gia một số hoạt động, người quen biết cũng sẽ nhiều thôi.

Lưu Mang gật gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu. Thực ra cô không mong anh Lê Xuyên trở thành tiêu điểm, nếu như vậy thì cô sẽ không thể đến tìm anh chơi rồi. Bởi vì cô không thích bị người khác chú ý, bị người khác bàn tán. Hôm nay chỉ ngồi cùng xe về trường thôi đã bị người ta nói thành bạn trai bạn gái rồi, nếu ngày hôm sau thấy cô đi ra từ nhà anh Lê Xuyên, không khéo sẽ thành... Nghĩ tới đây, mặt Lưu Mang đỏ bừng.
Đến khi bàn tay của Lê Xuyên đặt lên đầu cô, cô mới hồi thần lại,
Đang nghĩ gì thế. Chúng ta tới rồi.

Lưu Mang cao giọng, ừm ừm hai tiếng, đơn giản chào tạm biệt anh, chậm rãi đi vào tòa ký túc.
Lê Xuyên ôn hòa nói:
Vậy nên anh muốn em tránh anh ta ra. Anh ta vẫn luôn không không thích anh, lại biết chúng ta thân nhau, anh sợ anh ta sẽ nhằm vào em mất.


Ờ.
Lưu Mang đồng ý, nhưng trong lòng đã sớm vì Lê Xuyên mà cảm thấy bất bình. Anh Lê Xuyên đẹp trai như thế, tính tình cũng tốt, không tranh không giành gì với ai, sao lại khó chịu khi nhìn thấy anh ấy chứ. Nhan Thần Mặc, cái tên khốn bạo lực hạ đẳng, còn không biết ngại mà làm đàn anh sao? Hừ!

Biết chắc là cậu sẽ không nhận mà, giờ còn ai không biết mối quan hệ của hai người rồi chứ.

Lưu Mang nhíu mày sâu hơn, vẫn chối như cũ.

Đâu có.
Mặt Lưu Mang khó hiểu, phủ nhận.
Từ Đình Đình cười hê hê hai tiếng, giống như bà mối hạ ngón giữa xuống, năm ngón tay sượt qua đầu vai Lưu Mang.

Là chuyện gì vậy ạ?
Lòng hiếu kì của Lưu Mang đang rất mạnh mẽ, chính là kiểu người sẽ truy vấn rõ hết ngọn ngành sự việc.
Lê Xuyên nghĩ, nói:
Đánh nhau.

Lưu Mang thấy tức giận bất bình cho anh, hai tay nắm chặt giống như muốn lao vào đánh nhau.

Em biết ngay anh ta là tên ác bá khốn nạn mà! Nếu anh ta mà ở cổ đại, nhất định là cái thứ... cái thứ... cái thứ gì đó, mà cưỡng hiếp mại dâm, cưỡng ép con gái nhà lành ấy.
Lưu Mang đột nhiên không nhớ ra là từ gì. Vốn dĩ môn văn cô học không tốt lắm, vốn từ rất ít.
Đúng thế, khi anh được Đại học S nhận vào, không hiểu Nhan Thần Mặc tìm đâu ra cách liên lạc với anh, cảnh cáo rằng sẽ
chăm sóc
anh hết mình trong bốn năm đại học này. Lê Xuyên không nghĩ rằng vừa mới bước đến cổng trường, anh liền bị Nhan Thần Mặc đánh bị thương. Nếu không phải mẹ anh cùng bố của Nhan Thần Mặc ra mặt, anh ta sớm đã bị đuổi khỏi trường rồi. Mà về nguyên nhân đánh anh, Nhan Thần Mặc lại đi nói với người khác là vì khó chịu khi nhìn thấy anh.
Xem ra Nhan Thần Mặc cũng không muốn để người khác biết đến quan hệ của hai người họ.
Lưu Mang nghe thấy cái tên kia, giống như bản thân bị oan uổng, quai hàm buộc chặt, nhìn anh hỏi ngược lại:
Em có sao, bao giờ vậy?

Lê Xuyên muốn nói lại thôi, thiếu chút nữa liền nói ra chuyện mình nhìn thấy. Nghĩ đến Lưu Mang sẽ xấu hổ, sẽ khó xử, sẽ nghĩ lung tung, anh chậm rãi thở ra một hơi, chỉ ôn hòa nói với cô,
Con người Nhan Thần Mặc không đơn giản như em thấy đâu, tốt hơn hết là cứ tránh anh ta một chút.

Suốt cả kì nghỉ Quốc Khánh, hầu hết thời gian cô đều ở nhà Lê Xuyên, cùng anh nghiên cứu các vụ án, khi nghe luật sư Lê phân tích xung đột lợi ích giữa hai bên bị cáo - nguyên cáo, Lưu Mang thỉnh thoảng lại nói chêm vào vài câu. Cô cũng khá có hứng thú với pháp luật, nói chung thì cô cũng thấy mọi thứ liên quan tới pháp luật đều có sức hút, giống như anh Lê Xuyên vậy.
Hết Quốc Khánh phải về trường, hai người bọn cô đi cùng nhau. Tài xế dừng xe lại tại cổng lớn khu ký túc xá, trông cực kì bắt mắt. Lần đầu tiên cô cùng anh Lê Xuyên xuất hiện trước mặt mọi người mà lại thân thiết thế. Vài người ra vào ký túc nhao nhao nhìn về phía họ, dù sao anh Lê Xuyên cũng là tài tử, đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm ở đó.

...
Lưu Mang mù mờ chớp mắt. Cô biết Nhan Thần Mặc là một tên ma đầu, nhưng anh Lê Xuyên cũng rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác, càng sẽ không trốn tránh một người như thế. Cô tò mò hỏi anh đã từng xảy ra chuyện gì với Nhan Thần Mặc, sao giờ lại tránh anh ta như tránh tà thế.
Lê Xuyên nghĩ một hồi, nói:
Khi anh là sinh viên năm nhất, Nhan Thần Mặc đã là sinh viên năm ba rồi. Nhưng nửa chừng thì có chuyện không hay xảy ra nên bảo lưu hai năm, vì vậy vốn là đàn anh giờ lại thành bạn cùng khóa.

Từ Đình Đình không thèm để ý tới Lưu Mang vừa nói cái gì, cô chỉ tin lời đồn đại bên ngoài thôi, chậc chậc hai tiếng,
Có gì đâu mà phải ngại. Người ta đều biết cậu ở cùng với anh ấy trong bệnh viện đến tối rồi, hình như còn có người thấy hai người hôn nhau cơ.
Từ Đình Đình nói tới đây lại ngại ngùng, giống như người được hôn là mình.

Lưu Mang không tự chủ được trừng lớn hai mắt, hơi tắc trong cổ họng, một lúc lâu cũng không nói ra tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.