Chương 19: Quan hệ của bọn họ


Nhan Thần Mặc mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ, đỏ từ đầu tới chân, nhìn bắt mắt lạ thường.

Tiếng bóng rổ đập xuống 8mặt đất dần chậm lại, chậm chậm bắn về phía cô đang đi qua.

Đèn đường chiếu sau lưng Nhan Thần Mặc, cái bóng thon dài3 che khuất Lưu Mang.

Mang Mang chỉ là người bạn tôi quen biết từ bé, vậy nên mong anh đừng làm khó em ấy.
Lê Xuyên hiện tại không còn nhượng bộ khi chỉ có hai người bọn họ giống như trước kia.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ một tiếng, nghi ngờ hỏi:
Chỉ là bạn bè?
Nhìn đôi mắt bình lặng như nước của Lê Xuyên, anh mãn nguyện cười,
Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn đồ đã qua tay cậu đâu.


Nhan Thần Mặc!
Nắm tay của Lê Xuyên vung tới đánh trên mặt Nhan Thần Mặc, nhìn Nhan Thần Mặc nâng lên đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, anh hổn hển trừng mắt nhìn anh ta.

Mang Mang, em ấy không biết gì hết, anh cứ nhằm vào em ấy như vậy có vui không?
Mặt Lê Xuyên căng lên, không còn hiền lành ôn hòa giống như mấy năm trước, lòng nhẫn nại cuối cùng cũng bị sự thờ ơ từ chối xa cách ngàn dặm làm phai nhạt.
Nhan Thần Mặc bày ra dáng vẻ lười biếng không muốn nghe mấy lời thừa thãi của anh, lại bắt đầu chạy trên sân bóng.
Lê Xuyên gắng nhịn khó chịu một lúc lâu rồi nói, giọng nói không lớn nhưng trên sân bóng vắng vẻ vẫn có thể nghe thấy tiếng mình vang lại.

Có phải chỉ cần là thứ bên cạnh tôi anh đều muốn cướp đi phải không!

Nhan Thần Mặc đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn anh, lạnh lùng nói,
Bớt tự mình đa tình đi.

Lê Xuyên xoay người, đi mấy bước về phía anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoa đào giống mình.

Là vì cô gái đáng yêu kia mà tới sao.
Nhan Thần Mặc cười cười, thích thú nhìn Lê Xuyên. Mỗi lần Lê Xuyên thấy ánh mắt của anh ta, anh đều cảm thấy giống như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất dơ bẩn, hoặc giống như nhìn thấy quái vật, trong mắt đầy sự xa cách.
Lê Xuyên rất ít khi chủ động tới tìm anh ta, lần đầu tiên cũng là vì tìm gặp Nhan Thần Mặc sau lần nhập học bị đánh mà biết được về mối quan hệ của hai người.
Sau đó, anh có ý giảng hòa, có ý muốn tiếp cận người nhìn lạnh lùng nhưng thực ra lại khao khát được quan tâm như Nhan Thần Mặc, nhưng đều kết thúc trong thất bại. Nhan Thần Mặc ghét anh, hận anh, khi anh biết đến sự tồn tại của người này, thì Nhan Thần Mặc đã hận anh tới gần hai mươi năm rồi.
Anh phủi sạch trách nhiệm của bản thân, nói như thể cô chột dạ vậy. Lưu Mang nâng mắt trừng anh mấy giây, thấy anh lúc này không muốn gặp mình, cô liếm môi, tức giận nhanh chân rời khỏi sân bóng. Phải rồi, cô dựa vào cái gì mà muốn để anh ta đi làm sáng tỏ mọi chuyện chứ. Cô với tên khốn đó rất thân quen sao, chỉ cần sau này anh ta không tìm cô gây rắc rối là tốt lắm rồi, lại còn đi tìm anh ta nhờ giúp đỡ. Một câu người trong sạch thì vẫn trong sạch kia, phủi sạch sẽ những điều đã xảy ra giữa hai người họ. Tên khốn Nhan Thần Mặc!
Dưới màn đêm mờ ảo, Lưu Mang đang nghĩ vẩn vơ, không chú ý tới Lê Xuyên đang đứng phía sau gốc cây sân bóng, cô chỉ nghe thấy tiếng bóng vang lên càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất.
Hai người con trai hình dáng gần giống nhau cùng đứng dưới ngọn đèn sân bóng, một người cao hơn một chút, người còn lại lại có chút gầy hơn. Họ đứng chỉ cách nhau có một mét.
Lưu Mang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn gương mặt yêu nghiệt của Nhan Thần Mặc, hai tay nắm chặt túi để9 chuyển dời sự căng thẳng của bản thân lúc này.

Tới tìm anh sao?

Trên sân bóng cũng chỉ có một mình anh ta,6 không tới tìm anh ta thì tới tìm quỷ sao.
Nhan Thần Mặc cũng không động thủ đánh lại, chỉ cười lạnh.

Anh phải phá hủy mọi thứ của tôi mới vui sao?

Nhan Thần Mặc lau vết máu trên khóe môi, hừ nhẹ hai tiếng:
Không nghĩ tới sức của cậu cũng không nhỏ vậy,
Anh liếc Lê Xuyên, hỏi,
Mang Mang của cậu có biết cậu bạo lực thế này không, bà Lê cao quý nho nhã nhà cậu có biết đứa con ga lăng phong độ của mình cũng sẽ đánh nhau không!


...
Lưu Mang mãi không trả lời nổi.
Nhìn Nhan Thần Mặc ôm bóng chạy tới chiếc rổ, Lưu Mang lập tức đi lên theo, khuôn mặt không cam tâm nhìn anh.

Cách xa một chút, cẩn thận kẻo bóng đập vỡ đầu đấy,
Nhan Thần Mặc dọa dẫm, thấy cô lui về hai bước, anh đón lấy quả bóng rổ rơi xuống đất, dựa vào cột bóng rổ, một chân hơi cong, gương mặt vô vị nhìn cô nói,
Nếu em muốn nói tới mấy lời đồn nhàm chán kia, vậy anh thật sự không có cách nào ngăn họ lại được. Người trong sạch thì vẫn cứ trong sạch, sao anh lại kiểm soát người ta buôn chuyện về người khác được?

Lúc này, tính cách của bọn họ giống như bị hoán đổi cho nhau, Nhan Thần Mặc vốn nóng nảy hay gây chuyện giờ đây lại bình tĩnh hơn.

Lê Xuyên! Từ khi cậu sinh ra đã nợ tôi rồi! Tôi sẽ giành lại hết tất cả bất kể đó là cái gì đi nữa,
Giọng nói trầm thấp mang theo chút chế giễu,
Cậu quan tâm đến thứ gì, tôi liền phá hủy thứ đó. Còn Mang Mang của cậu... thì để xem tâm tình của bổn thiếu gia tôi đã.

Tiếng bóng rổ nặng nề đập bộp, bộp, bộp, chầm chậm bay ra khỏi sân bóng, biến mất trong ánh đèn đường.
Lưu Mang đánh bạo, nghĩ thầm nếu không đàm phán ổn thỏa liền đánh một trận5 đi, xem ai sợ ai, đánh không được thì cô co cẳng chạy là được.

Nhan Thần Mặc, anh có thể giải thích rõ ràng với người ta về mối quan hệ của chúng ta không.
Lưu Mang nhìn anh nhếch môi cười, liền hiểu được đáp án.

Quan hệ gì cơ?
Nhan Thần Mặc cười, không hiểu hỏi lại cô,
Ngoài quen biết ra thì chúng ta còn mối quan hệ nào khác sao?


Hai năm nay, anh muốn gì tôi đều cho, không quan tâm đến anh đối xử với tôi thế nào, tôi đã bao giờ nhằm vào anh chưa.
Hai tay Lê Xuyên đặt xuôi theo bên hông, dáng vẻ không giống là tới tìm người kia để cãi nhau.

Đấy là việc của cậu.
Nhan Thần Mặc lạnh lùng nói.
Hai năm nay, Lê Xuyên tham gia vào câu lạc bộ Taekwondo, Nhan Thần Mặc cũng tham gia vào đó, còn lên làm hội trưởng ép buộc Lê Xuyên phải rời khỏi câu lạc bộ. Lê Xuyên tranh cử làm Chủ tịch Hội sinh viên, Nhan Thần Mặc cũng tham gia tranh cử, Lê Xuyên cũng chỉ có thể lựa chọn rút lui, mà anh cuối cùng cũng rút lui. Ngoại trừ những cuộc thi có tính chuyên ngành, còn đâu Nhan Thần Mặc đều muốn so cao thấp cùng anh. Mà Lê Xuyên thì luôn lựa chọn nhượng bộ...
Lê Xuyên không hiểu sao đứng ngây người ở sân bóng một lúc lâu, mãi đến khi người bảo vệ đi qua khóa sân, anh mới bước ra ngoài.

Anh kiệt sức nằm trên giường, không để ý tới người bạn cùng phòng đang tìm mình nói chuyện, liền nặng nề nhắm mắt lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.