Chương 20: Anh hùng cứu mỹ nhân
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1717 chữ
- 2022-02-04 05:18:49
Từ sau đợt nghỉ Quốc Khánh, cô và Lê Xuyên còn ít liên hệ hơn trước. Hình như anh đang quen bạn gái, nghe nói người kia học đàn d8ương cầm. Cô ấy rất xinh đẹp, nhân duyên cũng tốt.
Mỗi lần nhắn tin cho Lê Xuyên, anh đều không lập tức trả lời cô, nếu 3không mất nửa tiếng, thì cũng phải mất tới nửa ngày mới nhắn lại mấy câu qua loa
Ồ
,
Ừ
,
Anh ăn rồi, còn em.
Hơ hơ, yêu cầu cao thật đấy, đến phỏng vấn xin việc còn không đến mức thế này.
Nhìn gương mặt của Nhan Thần Mặc tràn đầy tươi cười, Lưu Mang cũng cười toe toét, cố ý trêu đùa:
Em nghe nói hội trưởng của câu lạc bộ là người còn hơn cả Phan An , nên em liền đến ngắm một tí cho đã mắt.
Lưu Mang thấy Nhan Thần Mặc thu lại khuôn mặt tươi cười, gương mặt có chút ngưng trọng, cô lại càng đắc ý. Thể hiện thì thể hiện, tôi cũng không sợ anh đâu.
Chỉ là vào lúc cô ép chân xuống, bỗng nghe thấy một tiếng
roẹt
làm cô bối rối, cô liền lập tức thu chân lại.
Vâng.
Cô gật đầu, vẻ mặt không tự nhiên.
Bởi vì cô, bao nhiêu nữ sinh nhắm tới vẻ ngoài của Nhan Thần Mặc đều bất mãn mà trở về.
Thật sao?
Một nam sinh mặc đồng phục tập võ ngồi bên trên hoài nghi nhìn cô, nếu nói Nhan Thần Mặc bị người khác đánh, anh chắc chắn không tin,
Em có thể biểu diễn một hai quyền cho bọn anh xem không.
Bây giờ ý ạ?
Lưu Mang vui mừng vì có người đổi chủ đề, chỉ là cô không biết đi phỏng vấn lại còn phải đánh võ nên lỡ mặc tới đây một chiếc quần bó. Thấy người kia gật gật đầu, cô khó xử đứng yên. Đang muốn từ chối, không ngờ Nhan Thần Mặc lại mở miệng giúp cô giải vây.
Hóa ra 9con người quả thực là một loài động vật trọng sắc khinh bạn, Lưu Mang nghĩ.
Cô vứt tờ rơi của câu lạc bộ hùng biện vào t6hùng rác, quay lại nhìn sang câu lạc bộ Taekwondo.
Mình biết anh ấy, là học trưởng của mình đó...
Hai nữ sinh bên cạnh tràn đầy sùng bái chen chúc vào hàng ngũ những người đợi đăng kí thủ tục.
Mặt cô đỏ lên, còn chưa kịp phản xạ lại là chỗ nào trên quần mình vừa mới rách liền được Nhan Thần Mặc lao lên trước dùng áo khoác buộc vào eo, che đi phần từ eo tới đầu gối của cô.
Ai dô! Anh hùng cứu mỹ nhân kìa!
Có mấy người đồng thanh hô ầm lên.
Anh đang thương xót em ấy hả.
Người kia cười nhìn Nhan Thần Mặc.
Quần áo của em ấy hôm nay không thích hợp để vận động thế này, lần sau đi.
Nhan Thần Mặc nói.
Vậy thì đành để đàn em đi về vậy.
Lưu Mang đương nhiên hiểu được ý nghĩa của việc đi về là gì, nhưng thấy Nhan Thần Mặc làm bộ làm tịch ở đó, cô liền tức giận. Dám coi thường cô sao!
Phan An: được coi là đệ nhất mỹ nam của Trung Quốc cổ đại, được Hoàng Hậu Giả Nam Phong coi trọng, và chính Phan An cũng dựa vào mối quan hệ này để thăng tiến, sau này cũng không thoát nổi kết cục bị xử chết và tru di tam tộc.
Nhan Thần Mặc biến sắc, lại lập tức nở ra nụ cười càng sâu hơn.
Cán sự nhận lại tờ phiếu tham gia, thân thiện nhìn Lưu Mang cười,
Được rồi, tối nay bọn anh tổ chức phỏng vấn ở phòng học XX, đợt này câu lạc bộ chỉ tuyển thêm hai mươi thành viên mới thôi. Cố lên nhé.
Thổ hào: nhà giàu.
Trở về ký túc xá thay quần đi.
Nhan Thần Mặc che chắn cô trước ngực, không cho người bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô.
Cằm của Lưu Mang cúi sát tới ngực, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Chuyện xấu hổ thế này không phải chuyện mà người bên cạnh có thể hiểu được.
Vâng ạ, em cảm ơn.
Lưu Mang nhận lấy tấm thẻ số thứ tự phỏng vấn, nói.
Nghe nói hội trưởng của câu lạc bộ Taekwondo đẹp trai lắm, đánh võ cũng rất giỏi...
Lại có người khác cười tiếp lời:
Các kĩ năng cơ bản của chị dâu tuyệt đối vững chắc, lúc trước còn đá anh Nhan Thần Mặc hai cái, bọn em cũng nhìn thấy rồi, cứ tưởng là vô ảnh cước của Hoàng Phi Hồng đấy,
Mấy người biết chuyện hôm đó ngồi bên cạnh cũng cười ra tiếng, mà người kia như thể tán dóc đến chuyện gì vui lắm, kích động nói,
Như vậy không phải là đánh sinh ra cảm tình sao.
Lưu Mang ngây ngốc luôn ở đó, một câu cũng không nói. Tình cảm cái gì chứ, là thù mới đúng.
À.
Lưu Mang ngây người đáp lại.
Câu lạc bộ Taekwondo này cùng với các câu lạc bộ hội nhóm khác không giống nhau. Những chỗ khác không có giới hạn thành viên, mỗi người còn phải đóng hai mươi tệ mới có thể tham gia các hoạt động của câu lạc bộ. Mà câu lạc bộ Taekwondo lại có cái mác
thổ hào
của Đại học S, không cần phải đóng phí gia nhập câu lạc bộ, nghe nói chỉ cần được tuyển vào đây liền được phát bộ đồng phục tập võ theo số đo, thường ngày còn có các hoạt động miễn phí khác nữa. Chỉ là số lượng thành viên được tuyển vào câu lạc bộ lại có hạn, còn phải thông qua phỏng vấn mới được tham gia.
Lê Xuyên từng dạy cô mấy chiêu thức, tuy cũng chưa đạt được đai đẳng 5gì, nhưng vẫn là đủ để tự phòng vệ. Nghĩ đến việc bản thân không thể tham gia vào câu lạc bộ hùng biện làm bóng đèn của anh Lê Xuyên, vậy vẫn có thể tham gia câu lạc bộ Taekwondo học lỏm thêm vài đường để đi đối phó với Nhan Thần Mặc. Vừa nghĩ tới đây, Lưu Mang liền hoang tưởng nghĩ tới lúc bản thân hóa thần sẽ đánh Nhan Thần Mặc ra bã.
Đàn em này, trước đây em đã học qua Taekwondo chưa? Có thể điền vào phiếu tham gia câu lạc bộ này không?
Một người cán sự nói.
Bạn cùng phòng với Lưu Mang không hiểu sao cô lại bỏ qua câu lạc bộ hùng biện, mà đi tham gia vào câu lạc bộ bạo lực thế kia. Lưu Mang chỉ đơn giản trả lời một câu luyện tập thân thể rèn luyện sức khỏe lại còn có thể phòng thân, sau đó vơ lấy đồ tùy thân rồi rời khỏi ký túc xá.
Trước cửa phòng học dùng để phỏng vấn có cả một đống người xếp hàng, có người đến vì nhắm vào hoạt động và bữa ăn miễn phí, cũng có người đến vì hội trưởng cực đẹp trai trong truyền thuyết. Cực đẹp trai? Đẹp trai được như anh Lê Xuyên hay đẹp trai được như Nhan Thần Mặc không. Chỉ cần không phải là hai người kia, Lưu Mang đều thấy những người con trai khác không thể xứng với chữ
đẹp trai
này.
Lưu Mang giả vờ như không nghe thấy những lời bàn tán kia, trong lòng lại nghĩ, cảm thấy đe dọa cái chó gì, liên quan gì tới cô chứ. Khi nộp đơn tham gia cô cũng không biết hội trưởng câu lạc bộ lại là tên ma đầu này, nếu biết là anh ta, có cho tiền cô cũng chẳng thèm đi. Nhưng hiện tại nếu rút lui thì lại càng cho thấy cô đang sợ Nhan Thần Mặc. Vậy nên cô lại càng không thể rút lui như vậy được.
Mang Mang,
Một cán sự học theo cách bình thường Nhan Thần Mặc hay gọi cô,
Chắc em cũng biết lần này bọn anh chỉ tuyển thêm hai mươi người thôi, nếu em có căn bản về môn này thì sẽ tốt hơn.
Đây không phải là bạn gái của học trưởng Nhan Thần Mặc sao? Không ngờ lại đến tận đây để bắt người.
Ha, bao nhiêu nữ sinh xếp hàng để được nhìn thấy hội trưởng thế, chắc là cảm thấy bị đe dọa rồi.
Tới khi bước vào bên trong, Lưu Mang lập tức liền ngây ngốc, người hội trưởng kia đúng là đẹp trai thật, đẹp trai đến nỗi cô cảm thấy có một luồng hơi lạnh truyền từ bàn chân xộc thẳng lên trên. Nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên môi Nhan Thần Mặc ngồi ở giữa, cô liền cảm thấy bản thân sắp bị đông lạnh tới chết rồi.
Không nghĩ là em còn có hứng thú với taekwondo nhỉ.
Nhan Thần Mặc giống như đang chào hỏi với bạn bè, cười híp mắt nhìn cô.
Được ạ!
Lưu Mang cười đáp ứng.
Cô nâng chân, xác định độ đàn hồi của chiếc quần không có vấn đề gì liền yên tâm hơn. Năm ngoái thi dạng thẳng chân cô cũng mặc chiếc quần này, đá chéo được trọn điểm. Lúc đó cũng không có vấn đề gì.
Lưu Mang đặt túi xách lên trên bàn, trúc trắc gật đầu, gương mặt phòng bị nhìn Nhan Thần Mặc.
Đợi Lưu Mang đứng vào giữa, một vài cán sự câu lạc bộ mới bắt đầu đặt câu hỏi. Nội dung hỏi đều là những câu đơn giản thường gặp: tại sao lại lựa chọn tham gia câu lạc bộ của bọn họ, có am hiểu gì về Taekwondo không, đã đạt đến đai nào rồi.
Trên đường, cô không nói lời nào, một ngụm khí nghẹn trong cổ họng không thoát ra nổi làm cô rất khó chịu.
Nhan Thần Mặc nén cười hồi lâu, rút cục không thể nhịn nổi nữa mà cười phá lên, thấy Lưu Mang ngẩng đầu tức giận nhìn mình, anh vội vàng giải thích:
Cũng không phải anh làm khó em mà, lần này không thể trách anh được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.