Chương 21: Lạnh nhạt ghi thù
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1452 chữ
- 2022-02-04 05:19:10
Trên đường chỉ có hai người bọn họ, giọng nói của Nhan Thần Mặc vang vọng, tiếng cười làm cô chấn động.
Nắm đấm của Lưu Mang8 rơi lên đôi vai cường tráng của anh, căm tức gọi tên anh,
Nhan Thần Mặc! Anh muốn chết phải không! Tôi chiều ý anh!
Anh không tin, không tin rằng Nhan Thần Mặc sẽ dễ dàng thích một người chỉ mới gặp mấy ngày như Lưu Mang, càng không tin rằng Nhan Thần Mặc chỉ đơn thuần tiếp cận cô ấy. Nghĩ tới biểu cảm do dự của Lưu Mang, Lê Xuyên móc điện thoại ra, bước nhanh về phía ký túc.
Có người nói rằng, ở trong ký túc xá nữ không khác gì sống trong hậu cung, nhưng như Lưu Mang thấy thì mọi thứ cũng không đáng sợ đến vậy. Những người bạn cùng phòng của cô đều rất đơn giản, đáng yêu, nhắng nhít lại dễ gần. Trương Nguyệt đang chìm đắm trong tình yêu cùng Đặng Khải, vừa về ký túc đã nhắn tin không ngừng. Từ Đình Đình cả ngày ôm điện thoại, không phải đang tán trai thì là đang đọc tiểu thuyết.
Lưu Mang ngây ngốc nhìn thần sắc bình tĩnh không giống như đang đùa của Nhan Thần Mặc. Làm bạn gái anh ta? Hai người bọn cô rất quen thuộc sao?
Với Lưu Mang mà nói, chuyện bạn trai bạn gái không phải là chuyện có thể qua loa như vậy, cô không hiểu chút gì về Nhan Thần Mặc, làm sao có thể dễ dàng đồng ý làm bạn gái anh ta được. Không phải có câu nói rằng nếu không phải quen nhau trên tiền đề hôn nhân thì đều là lưu manh chơi đùa thôi sao. Không sai, cô chính là một người bảo thủ trong hôn nhân và tình yêu như vậy.
Vừa nhìn thấy Lưu Mang trở về, ánh mắt kinh ngạc của Từ Đình Đình không rời khỏi chiếc áo khoác buộc trên eo cô, cầm điện thoại hỏi:
Ây dô, là áo của con trai. Mang Mang,
cô ấy có kinh nghiệm chất vấn,
Là của ai đây? Mau thành thực khai báo.
Lưu Mang đem chuyện kể lại một lần, Từ Đình Đình cùng Trương Nguyệt cùng nhau ôm bụng cười, tiếng cười suýt nữa làm lật cả trần nhà.
Anh làm như không nhìn thấy gì, bước thẳng ra đường chính, đi qua dáng người gầy gò đứng dưới ánh đèn.
Giữa Mang Mang và tôi không phải mối quan hệ như vậy, anh thật sự không cần làm phiền em ấy như thế.
Giọng Lê Xuyên vang lên có vẻ hơi cô đơn, giống như vừa mới mất đi điều gì quý giá.
Có l3ẽ do Nhan Thần Mặc buộc áo cho cô quá chặt, nên Lưu Mang không có chút lo lắng trong lúc đuổi bắt chiếc áo sẽ rơi xuống. Bộ dạng lế9ch thếch của cô đương nhiên không thể bắt kịp được đôi chân dài của Nhan Thần Mặc, nếu anh không có ý đợi cô thì cô sớm đã bị anh b6ỏ xa một trăm mét rồi.
Chỉ có quần thủng đũng mới hợp với đồ quỷ ấu trĩ nhà em thôi.
Nhan Thần Mặc cầm túi xách của cô, h5ạ mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về phía xa nói. Anh thật lòng giúp đỡ cô, cô lại nói anh đang làm bộ làm tịch, muốn khoe mẽ lại tự làm bản thân xấu mặt, còn trách được ai.
Nếu là thứ khác, có lẽ tôi cũng sẽ tranh giành với cậu, nhìn bộ dạng của cậu khi bị tôi đánh bại thì tôi mới vui vẻ,
Nhan Thần Mặc hai tay đút trong túi quần, lạnh nhạt nói,
Chỉ có chuyện liên quan tới Lưu Mang thì cậu bớt tự mình đa tình đi.
Lê Xuyên hồi lâu cũng không nói được lời nào, nghe bước chân Nhan Thần Mặc nhẹ nhàng đi xa, anh mím mím môi, đứng ở đó hồi lâu mới rời đi.
Đặng Khải, để em kể cho anh chuyện này. Mang Mang, cậu ấy... ha ha ha.
Quả nhiên, con gái có bạn trai là chẳng giữ kín được gì hết. Lưu Mang dở khóc dở cười nhìn hai người bạn của mình, đến khi nhận được tin nhắn của Lê Xuyên, cô mới ngăn được chủ đề tán chuyện của Từ Đình Đình.
Biết em đến tham gia câu lạc bộ của anh ta, anh liền đoán được bọn họ sẽ không dễ dàng tha cho em đâu. Quả nhiên...
Lê Xuyên nhắn lại.
Lưu Mang đọc các đoạn tin nhắn được gửi tới không ngừng, bất lực nhìn màn hình điện thoại, trong lòng than một tiếng, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Nhan Thần Mặc dừng bước, cũng không thèm nhìn qua Lê Xuyên, hừ nhẹ một tiếng, không để ý nói,
Lê đại thiếu gia quá tự tin vào bản thân mình rồi.
Anh liếc sang một cái,
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không muốn thứ đã qua tay cậu. Bây giờ đã xác định được cậu đã có bạn gái, tôi cũng yên tâm rồi.
Lê Xuyên rên rỉ trong cổ họng, không dám hỏi Nhan Thần Mặc vấn đề ấy, chỉ sợ Nhan Thần Mặc đưa ra lời khẳng định.
Đèn chiếu ở tòa ký túc số mười ba toát ra ánh sáng nhè nhẹ, chỉ có thể chiếu sáng trong vòng bán kính một mét xung quanh.
Nhan Thần Mặc nhìn bóng dáng cô biến mất ở lối vào, mới quay người lại nhìn người không biết đã đứng đó từ bao giờ, Lê Xuyên. Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, chỉ khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Lê Xuyên, anh mới chậm rãi nở một nụ cười kì lạ.
Quần cô vì một động tác mà rách ra, tình cảnh lúc đó vô cùng xấu hổ, cô lại tự làm xấu mặt mình rồi.
Cô cho rằng mỗi lần nói với anh Lê Xuyên chuyện thế này, anh Lê Xuyên đều sẽ vì cô mà thấy bất lực, sau đó cười khổ nói cô ngốc, nói cô khờ. Nhưng lần này lại không như vậy.
Không cần vội vàng trả lời anh, anh có thể đợi.
Anh cười nhìn Lưu Mang đang đứng ngây ngẩn, giọng nói dịu dàng như ngọc, làm người khác như được tắm trong gió xuân,
Chỉ cần đừng bắt anh đợi lâu quá là được.
Má cô đỏ bừng từng đợt, trong lòng như đang có lửa cháy, Lưu Mang nín thở, cho tới khi Nhan Thần Mặc chậm rãi nói
Đi lên đi, bên ngoài lạnh,
cô mới trả lời hai tiếng rồi nhanh chân chạy đi.
Thấy Lưu Mang ngẩng đầu trừng mắt nhìn mình, Nhan Thần Mặc gõ một cái vào đầu cô, làm cô tưởng đầu muốn thụt vào trong cổ luôn rồi, ý cười trong đôi mắt đen dịu dàng của anh ngày càng sâu hơn, anh nói giọng cưng chiều:
Cô bé, muốn đấu với anh thì luyện thêm hai mươi năm nữa đi.
Gió đêm nhè nhẹ thổi bay góc áo đang rủ xuống đầu gối của cô. Cả quãng đường đi Lưu Mang đều cúi đầu, rất sợ nhìn thấy ý cười nhàn nhạt của anh.
Buổi phỏng vấn của câu lạc bộ Taekwondo bên đó có làm khó em không?
Lê Xuyên hỏi.
Lưu Mang liếm liếm môi, gõ nhanh vào màn hình, đem mọi chuyện kể lại thêm một lần nữa, chỉ là cô không nói với Lê Xuyên chuyện mình được Nhan Thần Mặc đưa về.
Đến cổng ký túc, Nhan Thần Mặc dừng bước, nhìn Lưu Mang, trả lại túi xách cho cô, chậm rãi nói:
Lưu Mang, làm bạn gái anh đi.
Ơ?
Em tham gia vào câu lạc bộ Taekwondo sao? Hội trưởng của câu lạc bộ đó là Nhan Thần Mặc đấy.
Lưu Mang đọc tin nhắn, cười cười, thở dài một tiếng, Ai, chuyện cũng đã lỡ rồi.
Ừm... chuyện đó, tôi...
Lưu Mang do dự một lúc lâu, Nhan Thần Mặc cười nhẹ, âm thanh chậm rãi bình tĩnh giống như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Trải qua mấy chuyện lần trước, Nhan Thần Mặc sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Anh quá hiểu anh ta rồi, nên mới muốn em cách xa anh ta ra một chút,
Lê Xuyên không ngừng gửi tin nhắn cho cô, hết tin này lại tới tin khác,
Anh ta vừa lạnh lùng, lại vừa ghi thù, nếu muốn đối phó với một sinh viên mới khờ khạo như em thì quá dễ dàng rồi. Anh thật sự lo lắng cho em đấy.
Lạnh lùng? Ghi thù?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.