Chương 22: Thích anh ta mất rồi
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1540 chữ
- 2022-02-04 05:19:08
Lưu Mang nhìn ảnh avatar của Lê Xuyên, khóe môi nhẹ hướng lên, giống như vừa mới suy nghĩ rõ ràng được mối quan hệ của mình và8 Lê Xuyên vậy. Cô và anh chỉ là bạn thân, là bạn rất thân của nhau. Lê Xuyên cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng cũng chỉ giống3 anh trai đối xử tốt với em gái thôi.
Em đang ở ký túc à?
Từng tin nhắn của Nhan Thần Mặc được gửi đến không ngừng,9
Tối nay câu lạc bộ có tổ chức buổi liên hoan chào mừng các thành viên mới, em chuẩn bị một chút rồi tới đây đi.
Câ6u lạc bộ?
Tôi được chọn vào sao?
Lưu Mang cả ngày nay chưa hề bước chân ra khỏi cửa, cũng không nghe ngóng xem mình5 có được chọn không. Thấy đáp án khẳng định của Nhan Thần Mặc, cô sắp xếp lại chiếc giường mình nằm cả ngày, hỏi,
Lúc mấy giờ vậy ạ?
Tám giờ. Ăn xong bọn anh định đi hát nữa.
Lưu Mang nhìn đồng hồ, lập tức lăn xuống giường, từ giờ cho tới lúc ăn cơm còn nửa tiếng đồng hồ, mà người ở trong gương vẫn còn lôi la lôi thôi. Cô không yêu cầu bản thân mình phải đẹp tới mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ cần gọn gàng sạch sẽ là được rồi.
Lúc nữa? Vậy không phải là hát sao. Cô sợ gì chứ. Chỉ là nghe giọng nói ung dung lay động của Nhan Thần Mặc, cô thật sự sợ rồi, cô không thể tưởng tượng ra được Nhan Thần Mặc sẽ làm ra trò gì để cô xấu mặt nữa.
Lưu Mang cảnh giác đặt ly rượu xuống, yên tĩnh ngồi một bên nhìn đám con trai trong câu lạc bộ tự chuốc rượu nhau tới say bí tỉ. Đợi khi bọn họ đều say khướt rồi chắc sẽ giải tán hết thôi. Lưu Mang nghĩ về một tương lai tươi sáng.
Chỉ là sau đó, Lưu Mang ngay lập tức bị sốc bởi năng lượng của họ, mới lúc trước mọi người còn say tới khoa tay múa chân, chỉ sau hai mươi phút ngồi nghỉ ở chỗ ăn đã tiếp tục hưng phấn bừng bừng đi vào phòng bao KTV.
Trong phòng có đặt sẵn bốn két bia, Lưu Mang quét qua mười người đang ngồi, kinh ngạc há to miệng, không nhịn nổi mà thở dài:
Mọi người muốn uống tới chết luôn sao.
Sợ rồi sao?
Nhan Thần Mặc hứng trí nhìn Lưu Mang đang nửa tỉnh nửa mê, thấy gương mặt khoe mẽ của cô ung dung nhìn mình, anh mong đợi nói,
Được rồi, vậy xem biểu hiện của em xem.
Cả buổi tối nay cô cũng không biết bản thân đã chạy đi chạy lại vào vệ sinh bao nhiêu lần, cho tới lúc cô nôn ra cả dịch chua trong dạ dày, cô mới lê cơ thể mệt mỏi của mình đi ra ngoài.
Lưu Mang lắc đầu như trống bỏi, bỗng có một đôi tay từ phía sau vươn tới, ngăn lại hành động của cô.
Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.
Lắc gì mà mạnh thế, không sợ bộ óc heo của em sẽ rơi ra ngoài à.
Giọng nói kia trầm thấp, cũng thu hút không kém.
Cô nhanh chóng túm tóc lên, mặc vào một chiếc quần dài màu xanh nhạt, nhìn bản thân trong gương, lúc này mới hỏi:
Anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi đang chuẩn bị xuống tầng rồi. Chắc sẽ đến muộn mất mấy phút.
Tiếng dép vang lên từng tiếng lẹt xẹt, Lưu Mang từ trước tới nay đều không thích đến muộn nên vội vơ lấy túi xách, vội vã chạy trên hành lang.
Mang Mang.
Lưu Mang ngây người mấy giây, gạt tay người kia xuống, quay lại trách cứ Nhan Thần Mặc,
Không được động vào đầu tôi!
Nhan Thần Mặc cười cưng chiều, liên tục đồng ý, cũng không thèm nhìn sang Lê Xuyên đang đứng bên cạnh,
Được, được, đều nghe em hết.
Anh đặt tay lên vai Lưu Mang, nhưng lại bị cô bỏ xuống, nói,
Đừng để bọn họ đợi lâu, chúng ta mau đi thôi.
Giọng Lưu Mang nói nghe có chút mất kiên nhẫn, vào tới tai Lê Xuyên thì lại giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
A!
Dưới chân bị vấp phải bậc cửa vệ sinh, cô lảo đảo lao vào lòng của người nào đó,
Không cần anh đỡ tôi!
Lưu Mang ngước đôi mắt mông lung vì say lên, ủy khuất nhìn Nhan Thần Mặc vừa xuất hiện, nếu không phải anh năm lần bảy lượt làm cô thua trò chơi, cô cũng sẽ không bị phạt rượu. Tuy rằng trong lúc đó anh cũng có ý tốt chắn rượu cho cô, nhưng để người khác nhìn vào, mối quan hệ của bọn họ sẽ càng mập mờ hơn mà thôi.
Em có ổn không?
Nhan Thần Mặc đỡ cô.
Không cần anh giả vờ tốt bụng, tôi tự đi được!
Tên thối Nhan Thần Mặc! Đừng tưởng rằng bà đây say rồi là có thể chiếm tiện nghi của bà đây nhé. Hừ, cô còn lâu mới dính phải chiêu này của anh, bổn tiểu thư đây chính là ngàn chén không say đấy.
Không còn gì để thầm cằn nhằn trong lòng nữa, cô chỉ cảm thấy bản thân bỗng choáng váng, trong dạ dày bỗng truyền đến một cơn buồn nôn rất khó chịu,
Ọe! Ọe!
Dòng nước ấm hắt lên mặt làm cô thoải mái hơn, Lưu Mang nhìn gương mặt đỏ rực trong gương của bản thân, ngốc nghếch cười,
Tôi không phải say rồi đấy chứ.
Trước giờ cô chưa từng say rượu, hồi bé còn ăn vụng hai mươi ba mươi quả dâu ngâm trong rượu Nhị Oa Đầu, mà cô còn chưa say...
Em nói xem,
Nhan Thần Mặc đỡ người cô đang lắc lư,
Em đừng uống nữa, ngồi nghỉ thôi là được.
Bọn họ đấu khẩu suốt dọc đường, cứ ầm ĩ anh đuổi em chạy suốt. Lê Xuyên cô đơn cúi mắt, thấp giọng lẩm bẩm:
Em cũng thích anh ta mất rồi...
Nơi câu lạc bộ tổ chức họp mặt cách trường học không gần, thấy Nhan Thần Mặc đưa Lưu Mang đến muộn, một số gương mặt quen thuộc bắt đầu hú hét.
Lúc nãy anh còn bảo là sắp tới rồi, hóa ra lại quay về đón chị dâu.
Anh nghe nói Nhan Thần Mặc tỏ tình với em rồi?
...
Lưu Mang nâng mắt nhìn Lê Xuyên, sắc mặt anh lạnh lùng.
Em đồng ý rồi à?
Lê Xuyên đánh giá trên dưới trang phục Lưu Mang mặc hôm nay, nhìn rất đơn giản, thoải mái.
Đang đi, Lưu Mang bỗng nghe thấy tiếng Lê Xuyên ở đằng sau lưng, liền dừng lại.
Đi đâu mà vội thế?
Tiếng Lê Xuyên nói chậm rãi.
Ơ... Là câu lạc bộ bọn em tổ chức liên hoan, em sắp tới muộn mất rồi.
Mặt Lưu Mang đỏ bừng, cô xin thề rằng không phải bản thân vội tới đó để sớm được ăn gì đó. Cô cho rằng Lê Xuyên sẽ nói bản thân cô đúng là đồ hấp tấp, chỉ là không nghĩ Lê Xuyên lại đột nhiên hỏi cô:
Có người nói anh là ma vương bảo vệ vợ, cũng có người bảo anh là làm bộ làm tịch, chính là Lưu Mang.
Không cần anh đỡ cho tôi, tôi có thể tự giải quyết được.
Lưu Mang không vui nhìn chằm chằm vào anh.
Nhan Thần Mặc cười cười, thấp giọng nói với cô:
Đừng cậy mạnh nữa, lúc nữa sẽ cho em thể hiện.
Đến muộn thì phải phạt rượu, Lưu Mang cũng phải vậy nha.
Kim Hạo Vũ nhét hai chén rượu vào tay họ, không cho phép từ chối.
Tiếp rượu hết chén này tới chén khác, Lưu Mang phải đi nhà vệ sinh mấy lần, đem toàn bộ rượu trong bụng nôn hết ra ngoài, Lưu Mang mới yên tâm bản thân sẽ không bị hạ gục nhanh chóng.
Được rồi, rượu của em ấy cứ để tôi uống.
Nhan Thần Mặc cầm lấy chén rượu trong tay Lưu Mang, một ngụm liền uống sạch, dẫn đến một loạt tiếng
tốt
.
Lưu Mang hít sâu một hơi, ôm lấy cánh tay rắn chắc, cả người bị lôi vào phòng.
Nhị Oa Đầu (二锅头): một loại rượu mạnh, nước trong, giá thành khá rẻ và phổ biến tại Trung Quốc.
Một gương mặt không quen xuất hiện trước cửa phòng, thấy Nhan Thần Mặc đang đỡ Lưu Mang, trách móc:
Hai người làm gì mà đi lâu thế, làm bọn tôi đợi nãy giờ.
Mọi người trong phòng đều bị Kim Hạo Vũ chuốc tới say mèm, có mấy người không chịu thua còn vẫn ở đó đổ xúc xắc, oẳn tù tì, nếu thua thì hoặc nộp ra một bức ảnh trong điện thoại, hoặc không thì phải chơi nói thật hay mạo hiểm, không chịu nữa thì liền bị phạt rượu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.