Chương 23: Hóa ra vẫn còn nhớ
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1373 chữ
- 2022-02-04 05:19:07
Ầy, không trả đấy. Còn phải cho mọi người cùng thưởng thức dáng người của đàn anh chứ, hoa đã có chủ, có người muốn sờ giờ8 cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Kim Hạo Vũ!
Lưu Mang giậm chân, xấu hổ tới đỏ mặt.
Nhan Thần Mặc? Sao cô lại thích anh chứ? Lưu Mang cười ngốc một trận, nâng ngón tay chỉ vào Nhan Thần Mặc, nói,
Thích á? Ừm... Anh ta là tên khốn! Toàn là bắt nạt em, sao em lại thích anh ta được chứ.
Nói xong lại ngốc nghếch cười thêm một trận.
Hóa ra cô cứ say là lại thích cười, cứ cười mãi, không còn bất cứ sự phản kháng nào nữa.
Cả người Nhan Thần Mặc vẫn còn thanh tỉnh, không nhịn được cười,
Nếu có bán thì cũng bán cho anh mà. Ừm...
Sau đó anh nói thêm gì nữa, Lưu Mang cũng không nghe thấy rõ, dù sao cũng không phải lời hay ý đẹp gì. Nếu là đắc ý về bản lĩnh tán gái cao siêu của anh ta thì cũng dẹp hết đi. Cô không mắc lừa! Không mắc lừa đâu!
Quay một vòng, Kim Hạo Vũ chỉ vào Lưu Mang nói:
Muốn chơi thế nào đây, ảnh thì bọn anh cũng xem rồi, chơi nói thật không?
Không, em không muốn,
Lưu Mang từ chối, cô biết tình trạng của bản thân hiện tại thế nào, tuy là vẫn còn một chút khả năng phán đoán, nhưng cô không thể đảm bảo mình sẽ nói ra những gì,
Em chọn phạt rượu thôi.
Chuyện xấu hổ nhất ấy? Chuyện mà em hận không thể đào một cái hố chôn luôn bản thân ấy.
Ha ha,
Lưu Mang giống như nhớ ra điều gì, ôm bụng cười, cô cười bản thân hồi bé sao lại nghịch thế, nhưng chỉ cần nghĩ thoáng ra liền cảm thấy không có gì đáng xấu hổ hết.
Lưu Mang sợ nhất là mọi người đều đồng thanh hét hò thế này, hai người bọn họ không phải là gì của nhau hết, làm sao mà làm điều những người này muốn được chứ.
Cô ngây ngốc nhìn những thành viên vì có men say mà hưng phấn hô hào, trong lòng thầm nghĩ, mối quan hệ của cô và Nhan Thần Mặc hiện giờ chính là tam nhân thành hổ mà. Dù bây giờ cô có không thừa nhận thì quan hệ bạn trai bạn gái của hai người cũng bị định sẵn rồi.
Chuyện em muốn chôn giấu nhất là gì?
Ửm?
Lưu Mang đáp lại bằng giọng mũi.
Trời ơi, đây là hiểu3 lầm mà. Cô liếc sang Nhan Thần Mặc đang ngồi trên sô pha nhìn cô chằm chằm, lúc này Nhan Thần Mặc nhìn cô như thể đang qu9an sát người ngoài hành tinh.
Cái này, cái này...
Cô vứt đi ý nghĩ muốn cướp lại điện thoại, ú ớ cả nửa ngày, cũ6ng không biết nên giải thích thế nào.
Đàn anh, còn anh thì sao?
Nhan Thần Mặc nhìn Lưu Mang say bí tỉ, nhếch miệng cười, thở dài:
Đi đưa giấy cho một người ngu ngốc...
Lưu Mang nhả răng ra, nhìn vết răng cắt trên bả vai của Nhan Thần Mặc, cười trên nỗi đau của người khác, rất nghiêm túc trả lời,
Không phải, chị đây là vua muôn loài, sinh năm 98, ha ha.
Cô bắt lấy tai của Nhan Thần Mặc, vặn trái vặn phải, chỉ hận không thể bứt luôn tai của anh xuống chơi.
Ầy...
Có người thất vọng nói,
Lại ra sáu, không được, chơi xong rồi hẵng nghỉ chứ.
Ừm... Em cũng phải uống nhiều rồi, hay là chơi nói thật đi,
Mọi người suy nghĩ xem nên đặt câu gì, một lúc sau mới hỏi:
Mang Mang, em thích gì ở hội trưởng bọn anh thế?
Lúc đó cô nhát gan, sợ đi học muộn, sợ bẩn. Nghe thấy tiếng chuông báo vào học, cô ngồi trong nhà vệ sinh, gấp đến chảy cả nước mắt, cô sợ đi học muộn sẽ bị phạt đứng, cũng sợ rằng không lau sạch mông sẽ có mùi lạ, sau đó sẽ bị các bạn cười chê. Những gì cô có thể làm lúc đó là ngồi đó khóc hu hu.
Người bạn kia hỏi em làm sao, em trả lời rằng trong này không đủ giấy, kết quả là cậu bé đó liền đi vào nhà vệ sinh nữ rồi nhét cho em một cuộn giấy qua khe cửa,
Cô nhớ lại cười,
Ha ha, có phải là rất có tình thương người không.
Nói xong, cô giống như mất hết sức lực, dựa trên ghế sô pha không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng cười.
Mang Mang, còn một câu nữa.
Ừm.
Lưu Mang nằm dài trên ghế sô pha, gật đầu chấp nhận câu hỏi tiếp theo.
Tiếng cười của họ rất tự nhiên, không giống như đang phụ họa cho Nhan Thần Mặc. Mà Nhan Thần Mặc ở trước mặt mọi người cũng không hề ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng một chút nào. Lưu Mang cảm thấy một Nhan Thần Mặc ở trước mặt này thật xa lạ, hóa ra anh cũng có thể dễ gần giống Lê Xuyên vậy.
Kim Hạo Vũ trở thành MC của buổi tối nay, hoạt động gì, thứ tự sắp đặt thế nào tất cả đều nghe theo anh ta.
Nhan Thần Mặc ôn hòa nói:
Để lần sau Mang Mang giới thiệu cho mọi người mấy cô bé.
Cũng đúng, khoa Anh có nhiều con gái lắm.
Đôi môi mỏng tà ác của Nhan Thần Mặc nhếch lên một đường cong quyến rũ, khẽ 5nâng mày, đứng dậy dựa vào người cô, ghé vào tai cô khẽ nói:
Không ngờ con người em lại giống tên mình như thế.
Nói xong, ý cười trong đôi mắt đen như mực lại càng sâu hơn, giống như có một lực hút thần bí nào đó cứ dõi theo Lưu Mang.
Hôn một cái! Hôn một cái!
Anh không hề nghĩ tới đứa ngốc trong lòng anh lại vẫn còn nhớ chuyện xảy ra từ lâu đến thế, lại còn kể ra trước mặt mọi người. Khóe môi anh giương lên, nụ cười quyến rũ nở trên khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt bị mái tóc dài che mất của Lưu Mang.
Cô ấy ngủ rồi, nụ cười vẫn nở trên môi, chỉ là trong tiếng cười của mọi người, cô lại lầm bẩm nói mơ,
Còn không lau sạch mông đi, dám ra đây không, hả, dám không, dám không!
Đợi đến lúc tỉnh lại, Lưu Mang mới nhận ra mình đang được Nhan Thần Mặc cõng trên lưng, từng trận gió mát thổi qua, trong đầu cô vẫn mờ mịt vì men rượu.
Nhan Thần Mặc, sao tự nhiên tôi lại cảm thấy tối nay bị anh đem bán rồi nhỉ.
Hơi thở của Lưu Mang mang đầy mùi rượu.
Bỗng nhiên, Nhan Thần Mặc bị đau kêu
Ui da
một tiếng, hù dọa mấy người lái xe điện đi cách họ một mét trên đường.
Lưu Mang, em tuổi chó phải không vậy hả?
Tam nhân thành hổ (三人成虎): ba người nói có hổ, thiên hạ cũng sẽ tin rằng có hổ thật. Nghĩa bóng để ám chỉ một việc dù có sai, nhưng nếu có nhiều người tin như vậy thì cũng sẽ khiến những người khác tin là đúng.
Hội trưởng, không phải anh đang muốn ngược cẩu độc thân sao.
Một người mặt đố kị, tỏ vẻ hâm mộ, cười phàn nàn.
Uống nhiều rồi, cô cảm thấy vị của rượu bắt đầu trở nên giống như nước lã, uống ừng ực hết chén này tới chén khác, tại sao người thua vẫn là cô vậy chứ.
Cô đầu hàng, nói:
Không chơi nữa, em đi nghỉ một chút.
Lưu Mang say khướt nói.
Cô thu lại mặt cười, giống như đang kể chuyện.
Hồi bé em đi vệ sinh, nhưng giấy trong đó không có đủ, sau liền khóc cầu cứu, cũng may là có một bạn trai cùng lớp đi ngang qua...
Cô không chú ý tới sắc mặt của Nhan Thần Mặc đang thay đổi, tiếp tục kể chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.