Chương 24: Đều đã là chuyện quá khứ
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1256 chữ
- 2022-02-04 05:19:06
Nhan Kiến Hùng đánh giá cô bé mặc chiếc váy dài màu xanh đơn giản nằm trong lòng con trai mình, hài lòng hỏi,
Đừng bắt nạt người ta đấy.
Nói xong lạ8i nở một nụ cười trìu mến, kêu anh đi nghỉ sớm.
Nhan Thần Mặc không thể nuốt nổi dáng vẻ già mà không nghiêm này của cha mình, đồng ý hai tiế3ng, sải chân rời đi.
Tiếng cười của hai người ở dưới tầng dần nhỏ lại.
Gì cơ? Cô ấy vừa nói cái gì? Nhan Thần Mặc đứng ở đằng xa sửa soạn lại chiếc sô pha, sững sờ nhìn về phía Lưu Mang đang khua chân múa tay trên giường, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Hóa ra cô bé này khi say sẽ hành động như thế.
Nhìn một lúc lâu, điện thoại anh cũng bắt đầu hoạt động...
Cậu chủ, một mình cậu có thể chăm sóc bạn được không?
Lão Trần, ông đi bảo mẹ Trần xem xem Nhan Thần Mặc có cần giúp gì không. Kẻo thằng bé vụng tay vụng chân chăm sóc không tốt người ta.
Quản gia đáp lời, khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhẹ, ra khỏi thư phòng.
Phòng của con trai không có nhiều đồ đạc, vô cùng đơn giản, không phức tạp như phòng con gái. Trong phòng thoang thoảng mùi trà xanh nhàn nhạt, Lưu Mang nằm dạng chân chiếm hết chiếc giường, nhắm mắt dùng sức ngửi ngửi, sau đó đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, lí nhí nói:
Nhan Thần Mặc, anh lại xịt nước hoa rồi,
Cô mơ mơ hồ hồ nói,
Cái tên ẻo lả!
Chiếc gối giống như kẹo bông đập tới mặt Nhan Thần Mặc đang chăm chú nhìn cô.
Đây là nhà anh mà, em nghĩ anh còn ở đâu được nữa.
Nhan Thần Mặc nắm lấy cổ tay đang vung loạn xạ của cô, vô tội nói.
Ở ngoài cửa, Nhan Kiến Hùng nhịn cười, cho mọi người giải tán. Ông còn nghĩ rằng Nhan Thần Mặc bắt nạt con gái nhà người ta rồi, không nghĩ người bị bắt nạt lại là con trai mình. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ cần có người có thể quản được thằng nhãi này, có muốn ông thắp hương thờ phật ông cũng làm.
Sao tôi lại ở nhà anh?
Lưu Mang vội vàng hỏi, thấy trên người mình đang mặc một chiếc áo cỡ lớn dài tới đùi, cô run rẩy kinh hãi,
Quần áo của tôi đâu!
Nhan Thần Mặc thở dài, tay đỡ trán, giống như còn chưa tỉnh ngủ hẳn, rầm rì,
Đưa cho mẹ Trần đem đi giặt rồi,
Anh lật người, mỉm cười vô hại,
Em yên tâm, không phải anh thay áo cho em đâu...
Lưu Mang nhớ tới chuyện lau mồ hôi ở bệnh viện, à một tiếng, độc ác đánh bốp vào vai anh, một vết tay hồng hồng in lên bả vai rắn chắc của Nhan Thần Mặc,
Có quỷ mới tin anh đấy!
Nhan Thần Mặc dùng một câu nói đã đuổi mẹ Trần ở ngoài cửa rời đi, nhìn Lưu Mang đang ngủ bị làm phiền khó chịu mà vặn vẹo cơ thể, vùi đầu xuống gối. Anh bất lực cười, bước tới chỉnh lại tư thế nằm cho cô, lúc này mới quay trở về sô pha nằm xuống.
Ưm...
Lưu Mang mơ ngủ, lầm bầm nói chuyện một mình, âm thanh không lớn, Nhan Thần Mặc lại ngồi dậy, đi về phía cô,
Nhan Thần Mặc, cái tên khốn nạn, vô lại, muốn chiếm tiện nghi của bản tiểu thư à, không có cửa đâu.
Vừa nói, cô lại khua chân múa tay giống như đang đánh nhau.
Nhan Thần Mặc không nhịn được cười phá lên, cười cái võ mèo cào của cô, cười cô đang mơ mà cũng có thể tự luyến đến thế, lại vì thấy cô mơ về mình mà càng vui vẻ hơn.
Chủ tịch, đây là lần đầu tiên nhị thiếu gia đưa bạn gái về nh9à.
Nhan Kiến Hùng suy nghĩ một chút, gật đầu, ý cười trên miệng vẫn chưa tan đi,
Cứ tùy nó đi, chỉ cần nó không vì chuyện của mẹ nó mà sai 6lầm cả đời, tôi đều ủng hộ.
Nói xong ông lấy ra một điếu xì gà, đặt lên miệng, chầm chậm nhả ra từng vòng khói.
Trong thư phòng mờ tối, dáng5 người già cỗi dựa trên ghế sô pha, nghĩ lại sự hận thù từ bé của Nhan Thần Mặc với mẹ mình, với người khác giới anh đều bài xích, ông đã nghĩ con trai mình cả đời này sẽ thành một người đàn ông không thích phụ nữ. Hóa ra là do bản thân ông không hiểu con mình, nó lại vẫn có người để thích.
Chiếm tiện nghi của em sao? Nhan Thần Mặc vuốt lại chăn cho cô, khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói:
Anh không thích bị em tùy tiện vu oan thế đâu.
Chỉ là đến khi Nhan Thần Mặc thật sự thực hiện những
tội danh
mà Lưu Mang gắn cho mình, anh mới ảo não khi nghĩ về quyết định của bản thân tối qua. Trong mơ, anh bị áp đảo một cách tàn nhẫn, đây một quyền, kia một cước, còn suýt nữa thì bị đạp bay khỏi giường. Yên tĩnh được một lúc, cô lại vùi mặt vào lồng ngực anh, đem nước miếng chùi toàn bộ lên áo ngủ anh. Thế này thì đến buổi sáng tỉnh dậy cũng không được như ý nữa rồi.
Á á á!
Một tiếng thét xé tan bầu không khí buổi sáng khiến tất cả mọi người chú ý, Lưu Mang tức giận nhìn Nhan Thần Mặc đang nằm bên cạnh mình, mắng,
Sao anh lại ở đây! Tên vô lại! Lưu manh!
Nghe Lưu Mang cằn nhằn oán trách, Nhan Thần Mặc ngoáy ngoáy tai, vừa tủi thân vừa bất lực.
Tối hôm qua anh định đưa em về ký túc xá, nhưng mà cổng bị khóa mất rồi, anh lại không quen biết mấy bạn cùng phòng của em nên mới đưa em về thu xếp ở đây thôi,
Nhan Thần Mặc nói xong còn ra vẻ giống như đại công thần, hứng trí bừng bừng ngồi dậy, hướng về Lưu Mang đòi thưởng,
Em say tới mức đó mà về cũng không tốt lắm. Thế nào, cảm thấy rất biết ơn anh phải không?
Anh đắc ý nhìn Lưu Mang, Lưu Mang hừ hai tiếng, bỗng nhiên mở miệng nói:
Mở mắt to thế làm gì, lau gỉ mắt của anh trước đi.
Cô không nhìn biểu cảm bối rối của Nhan Thần Mặc, quay người xuống giường, đi thẳng tới cửa, mở cửa phòng nhìn hành lang ngoằn ngoèo, lúc này mới nhận ra bản thân không biết gì về nơi này.
Nhan Thần Mặc, nhà vệ sinh ở chỗ nào vậy?
Lưu Mang không vui hỏi,
À, còn quần áo của tôi nữa.
Nhan Thần Mặc thuận tay chỉ về một hướng, Lưu Mang mới phát hiện phòng ngủ của anh ta thật sự rất lớn, phải to bằng ba căn phòng của người bình thường, phòng sách, phòng tắm, phòng ngủ hợp chung lại thành một cái. Một người mà ở căn phòng lớn thế này, không biết nên nói là xa xỉ hay là... thôi, dù sao người ta cũng giàu có nhiều tiền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.