Chương 25: Cái tên vô lại này


Khi Nhan Thần Mặc bước ra từ phòng tắm, anh phát hiện Lưu Mang vẫn còn ngồi trên ghế sô pha.


Sao còn chưa xuống 8vậy.
Nhan Thần Mặc cầm chiếc khăn bông khô lau mái tóc ướt.
Lưu Mang lập tức từ chỗ ngồi đứng bật dậy, bước nhanh tới chỗ anh. Cô cũng không muốn để anh vào lớp nói chuyện với cô , không cần biết là chuyện gì, cô đều không muốn.

Cái gì đây?


Nhan Thần Mặc! Cái tên vô lại này!

Qua một đêm, trong wechat đã có thêm một đống avatar lạ, hầu như đều là những người trong câu lạc bộ. Chỉ là trong lúc đang lướt vòng bạn bè, cô lại giật thót tim. Nữ sinh say rượu nằm trong lòng Nhan Thần Mặc kia không phải là mình sao! Sao cô mới uống chút rượu thôi mà đã thành ra thế kia rồi!
Lưu Mang mơ hồ ừ ừ hai tiếng, bọn họ muốn nghe thấy đáp án thế nào, cô liền cho họ đáp án ấy. Hơn nữa, cô với Nhan Thần Mặc có mối quan hệ gì đi chăng nữa thì cũng đâu có liên quan đến ai.

Ai dô, giấu kĩ thật nha. Cũng không thèm kể với tôi, sợ bọn tôi cướp đàn anh đi hay sao vậy.


Lưu Mang thật sự là bạn gái của anh Nhan Thần Mặc sao?
Bạn cùng lớp của cô bình luận vào bài đăng của bạn mới quen trong câu lạc bộ.
Người kia đáp lời:
Có ảnh có bằng chứng icon cười xấu xa

Lưu Mang trốn tránh ánh mắt tò mò của Từ Đình Đình, hoang mang hoảng hốt thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan học, nhanh chân chuồn khỏi lớp. Chỉ là trên đường về ký túc, có ngày càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm theo dõi cô, có người còn bước lên định tán chuyện.

Hai người bọn cậu bắt đầu từ khi nào vậy?

Trong miệng Lưu Mang ngậm một miếng bánh mì, đôi mắt ung dung liếc sang Nhan Thần Mặc đang ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm một cách ghét bỏ, ở dưới bàn, cô âm thầm dùng chân giẫm mạnh lên chân Nhan Thần Mặc.

Anh có tin tôi dùng mắt giết chết anh không hả!
Lưu Mang cảnh cáo.
Cha của Nhan Thần Mặc không giống vậy, ông là thương nhân truyền thống, làm người ta cảm thấy đây là một lão ngoan đồng cực kì khéo léo đưa đẩy, chỉ mất một lúc lấy Nhan Thần Mặc ra để trêu chọc cô, ông đã xua đi không khí xa lạ ngượng ngùng.

Con đừng gọi bác giống mấy người lão Trần nữa, con không phải người hầu, cũng không phải nhân viên của bác, cứ gọi bác là bác Nhan đi.

Lưu Mang ấn vào biểu tượng
Bình luận
kia rồi lại buông tay. Cô còn bình luận được gì đây, bảo bọn họ xóa ảnh sao? Bỏ đi, cứ coi như không thấy gì. Dù sao tin đồn này cũng không dễ chặn lại.
Từ Đình Đình nhìn mấy bài chia sẻ trên vòng bạn bè, liếc qua Lưu Mang, chậc chậc hai tiếng kì quái nói:
Tối qua đi đâu, mau thành thật khai báo.

Đây kh9ông phải là sợ, chỉ đơn thuần là không muốn tiếp xúc với người lạ thôi, huống hồ lại còn là cha mẹ của Nhan Thần Mặc nữa6.

Em yên tâm, bố anh sẽ không ăn thịt em đâu,
Nhan Thần Mặc cực kì hiểu cha mình, nếu ông không thích Lưu Mang5, muốn làm khó thì tối qua đã không đồng ý cho Lưu Mang qua đêm ở đây rồi.
Lưu Mang nâng mắt nhìn anh, trúc trắc nói:
Tôi khô3ng quen họ mà.

Nhan Thần Mặc nhanh chóng lau tóc, cười một tiếng,
Hóa ra em cũng biết sợ cơ à.


Quân tử động khẩu không động thủ, em bỏ chân ra trước đã.
Nhan Thần Mặc không hề nói tránh đi, trực tiếp vạch trần Lưu Mang.
Lưu Mang càng thêm bối rối, cả mặt đỏ bừng, giống như một đứa bé phạm lỗi, nhìn khuôn mặt hiền hậu của Nhan Kiến Hùng.

Mang Mang,
Giang Nghiên Kỳ dựa vào cửa ra vào ngoài phòng học, một chân rung không ngừng, hạ mí mắt xuống, khóe miệng nâng lên,
Có người tới tìm cậu.

Lưu Mang đang không hiểu có ai đến tìm mình, lại thấy Nhan Thần Mặc cầm một túi quần áo xuất hiện ở cửa, nở một nụ cười mê hoặc nhìn về phía cô.

Mang Mang, nếu như Nhan Thần Mặc bắt nạt con, con cứ đến bảo bác,
Nhan Kiến Hùng nói,
Mau ăn thôi, để nguội sẽ không ngon nữa.

Cha của Nhan Thần Mặc không ra vẻ đứng đắn nghiêm túc như phụ huynh các nhà khác. Cha của Lê Xuyên, chú Lê lại luôn nghiêm túc, giống hệt một thầy giáo dạy toán trong mắt một đứa bé học sinh tiểu học. Hàng râu hình chữ bát làm cho các đường nét trên khuôn mặt ông nhỏ hơn, gọng kính kim loại đặt trên sống mũi làm người ta có cảm giác chú Lê không phải là người tùy tiện cười nói. Ông đối với Lê Xuyên cũng rất nghiêm khắc, Lê Xuyên nên chơi với người thế nào, không được chơi với người thế nào đều do ông quyết định. Tư tưởng của chú Lê khá là truyền thống, vì vậy bạn bè bên cạnh Lê Xuyên nếu không phải những người học giỏi thì sẽ là con nhà quyền quý nho nhã lễ độ, mà cô chính là một ngoại lệ.
Trong suốt bữa sáng Lưu Mang tỏ ra vô cùng thận trọng, giống như một em bé mẫu giáo ngoan ngoãn ngồi đó. Nhan Kiến Hùng hỏi gì thì cô đáp nấy, Nhan Kiến Hùng không hỏi thì cô sẽ trật tự ngồi đó nhai kĩ nuốt chậm.

Khụ!
Nhan Thần Mặc thấy dáng vẻ gặm bánh mì của Lưu Mang cực kì đáng yêu, không kìm được cười một tiếng. Nếu so sánh với bộ dạng Lưu Mang chậm rãi, Nhan Thần Mặc lại tự nhiên hơn nhiều, cứ nuốt vào từng miếng to một, chỉ hận không thể nhét tất cả vào trong miệng,
Anh không nghĩ đến lúc em ăn lại thục nữ thế này, đúng là không thể ngờ được.


Mang Mang, cũng chỉ có mình con mới trị nổi thằng bé thôi,
Nhan Kiến Hùng vui vẻ đầy mặt,
Trước mặt bác không cần phải câu nệ thế đâu, bác còn đang phát sầu vì sợ không có ai quản được thằng nhóc này, không ngờ con liền xuất hiện rồi.

Nhan Thần Mặc đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Lưu Mang, đắc ý nói,
Thấy chưa, anh đã bảo ông già sẽ thích con dâu là em mà...


Anh!
Lưu Mang mất một lúc lâu cũng không đáp lại được, chỉ có thể thở phì một hơi trừng mắt nhìn anh.
Nhan Thần Mặc thì lại vui vẻ cười,
Người lớn trong nhà cũng gặp mặt rồi, ngủ cũng ngủ chung giường rồi, em không phải là vợ tôi thì là vợ ai nữa.


Từ đợt huấn luyện quân sự à?


Tôi nghe nói hai người đã quen biết từ hồi vào học rồi, là thật sao?

Lão ngoan đồng (老顽童): vốn là tên gọi khác của Chu Bá Thông, một nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung, sau dùng để chỉ những người lớn tuổi nhưng lại có tính tình ngây thơ, thích đùa giỡn như trẻ con.
Bên ngoài ký túc xá, Lưu Mang trách móc sao Nhan Thần Mặc lại không lễ độ như vậy, anh còn lưu manh đáp lại,
Một bên là cha già, một bên là vợ, đương nhiên là vợ phải quan trọng hơn rồi, một cái xe có là gì đâu, xe của ông ấy ở hầm xe công ty còn ít hay sao?


Dạ, bác Nhan.
Lưu Mang gọi một tiếng, Nhan Kiến Hùng mới mãn nguyện cười.
Đến khi Nhan Kiến Hùng khách khí thì Nhan Thần Mặc và cô lại không khách khí nữa. Lão Trần tài xế khởi động xe đưa hai người họ về trường, còn Nhan Kiến Hùng thì lại phải tự ngồi tàu điện ngầm đến công ty.
Lưu Mang nhìn chiếc túi mới tinh, Nhan Thần Mặc tự nhiên đáp lời,
Quần áo tối qua em để ở nhà anh...


Anh! Anh! Anh!
Không nghĩ đến Nhan Thần Mặc sẽ nói to vậy, Lưu Mang dùng một tay cướp lấy túi, khổ sở nhìn anh.
Có những lúc con gái sẽ thích ngồi lê đôi mách như vậy, bọn họ hận không thể lắp thêm một đôi mắt trên người đối phương, muốn biết quá trình yêu đương của người ta, ăn mặc trang điểm thế nào, đồ trang điểm đồ dưỡng da thuộc hãng gì, vân vân.
Mà bình thường, ngoại trừ bạn cùng phòng và Giang Nghiên Kỳ ra thì Lưu Mang cũng không thích tám chuyện với người khác. Nói thật thì cô thích ở cùng một chỗ với Lê Xuyên hơn. Không cần nói gì, nhưng cái gì cũng biết, giống như đi guốc trong bụng cô. Cho dù là chuyện cô không biết, Lê Xuyên cũng có thể đi tìm câu trả lời cho cô.

Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang ép thấp giọng xuống nói. Cái gì mà con dâu chứ, còn chưa đi xem bát tự đâu. Thật là choáng váng, hai ngày nay cô trải qua những gì thế này?
Trong mắt Nhan Kiến Hùng, ông thấy cô bé trước mặt này chỉ là đang ngượng ngùng mà thôi.
Bọn họ không phải là quay hết lại rồi chỉ chụp màn hình đấy chứ, làm sao mà đến tấm ảnh Nhan Thần Mặc hôn trộm kia cũng chụp lại được chứ?
Vòng bạn bè (朋友圈): giống như dòng thời gian của các mạng xã hội khác.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.