Chương 26: Trở thành người thứ ba
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1589 chữ
- 2022-02-04 05:19:03
Anh Lê Xuyên.
Lưu Mang gọi tên anh, cổ tay lại bị Nhan Thần Mặc đứng ở đằng sau nắm chặt,
Anh bỏ ra.
Lưu Mang bất mãn trừng mắ8t nhìn anh.
Cô biết rõ Lê Xuyên cố tình đến tìm mình, nếu không anh đã không mang bánh crepe sầu riêng ngàn lớp đến.
3
Anh Lê Xuyên giận rồi, là bởi Nhan Thần Mặc sao? Anh Lê Xuyên!
Lưu Mang lạc lõng cầm túi quần áo trong tay, nhìn cửa 9tháng máy đóng lại, không kiềm được mà rưng rưng nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lê Xuyên bỏ lại mình mà đi mất.
<6br>
Em để ý cậu ta vậy sao?
Giọng nói của Nhan Thần Mặc khàn khàn, hỏi nhỏ.
Lưu Mang ngượng ngùng cười, nói chuyện đơn giản với cô ấy mấy câu, có lúc hỏi hai người họ quen biết từ khi nào, đã phát triển đến bước nào rồi, sau đó thỉnh thoảng lại quan sát gương mặt lạnh lùng của Lê Xuyên. Không ngờ anh cũng không xấu hổ, ánh mắt vẫn rơi trên con đường phía trước, giống như một tên mặt than, tập trung bước đi. Mấy lần anh bước đi nhanh hơn, bỏ hai người bọn cô lại phía sau, đều là Lưu Mang chủ động chạy lên trước, Lăng Vi mới nhanh chóng chạy theo sau.
Anh Lê Xuyên, sao anh lại không nói gì thế.
Lưu Mang hỏi.
Mặt than: Liệt cơ mặt, mặt không có biểu tình.
Hư tình giả ý (虚情假意): giả dối, không có ý tốt.
Cô thích những sticker đáng yêu thế này, có lúc còn cảm thấy bản thân chính là nhân vật hoạt hình trong gói sticker đó. Hỉ nộ ái ố, đều có thể sử dụng chúng để biểu đạt một cách sâu sắc được. Chỉ là lúc này, cô một chút cũng không cảm thấy vui vẻ như em bé kia. Cô không hiểu tại sao anh Lê Xuyên lại không vui, chẳng lẽ là vì những mâu thuẫn từ trước kia của Nhan Thần Mặc và anh sao? Anh Lê Xuyên cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy, anh ấy vốn là người nho nhã lễ độ, lại khiêm tốn độ lượng, nhưng tại sao đối với Nhan Thần Mặc thì lại thế này chứ? Lưu Mang không thể thông suốt được điểm này.
Tiết học của ngày hôm nay kết thúc, Lưu Mang xách túi quần áo, mặt ủ mày chau trở về ký túc xá với bạn cùng phòng. Suốt dọc đường, Từ Đình Đình đều tán chuyện với cô, mà Lưu Mang chỉ dùng mấy từ
Ừm, Ha, Ồ
để đáp lại tất cả các câu hỏi.
Hỉ nộ ái ố: Vui, giận, yêu, ghét, những cung bậc cảm xúc của con người.
Mang Mang, người đứng đằng trước kia là người chiều nay tới tìm cậu kìa.
Từ Đình Đình cũng không biết Lê Xuyên, chỉ thỉnh thoảng thấy bạn mình lại nói chuyện mấy câu với một nam sinh vừa cao vừa gầy thôi.
Lưu Mang thuận mắt nhìn sang, lại thấy Lê Xuyên đang đi bộ bên cạnh một cô gái cao gầy, cánh tay vòng qua ôm lấy tay anh, gương mặt tươi cười đi về hướng cô.
Lưu Mang ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu mới úp mở đáp một tiếng, chạy vào lớp:
Anh nói thế nào thì là thế ấy, đồ vô lại!
Cô thế này là đã chấp nhận rồi sao, thực ra là cô ngầm thừa nhận rồi, rằng bản thân lại có thể thích Nhan Thần Mặc.
Lưu Mang mặt đỏ tim đập nhanh ôm chặt túi quần áo trong tay, nhìn chăm chăm vào điện thoại để trên bàn. Tin nhắn của anh Lê Xuyên?
Người bạn gái đi ở giữa hai người, thỉnh thoảng lại nói chuyện với cô, còn Lê Xuyên ở một bên thờ ơ.
Em chưa biết tên chị phải không, chị tên là Lăng Vi.
Đúng là cô cũng không rõ lắm. Ngay cả khi trước đây cô có nghe qua thì cô cũng là người dễ quên, nhất là với tên một người không hay nói chuyện nữa.
Lê Xuyên hết sức khó xử, vậy là người bạn gái kia đáp lời hộ.
Vậy chúng ta cùng đi đi,
nữ sinh kia cười nói, cô cười lên nhìn cũng điềm đạm dịu dàng như Lê Xuyên,
Chắc em là Mang Mang phải không, Lê Xuyên thỉnh thoảng lại nhắc tới em. Mỗi khi chị cùng anh ấy ra ngoài đều rất nhàm chán. Em cũng biết đấy, anh ấy chính là một tên khờ, cái gì cũng không biết.
Lưu Mang lúc này mới cười hi hi nhìn Lê Xuyên, giống như đang nói:
Anh có không đồng ý cũng không có ích đâu, hứ hứ.
Không cần anh quan tâm!
Lưu Mang hướng về 5phía anh gào lên, lại thấy trong mắt anh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo làm người khác cảm thấy áp lực vô tận, cô có chút sợ hãi, oan ức nhìn anh, hạ giọng nói,
Chỉ tại anh mà giờ tôi sắp mất đi một người bạn tốt nhất rồi, anh có biết không?
Bạn, chỉ là bạn thôi.
Nhan Thần Mặc nghe xong lời này mới giãn đôi lông mày đang cau lại kia, nâng môi, chậm rãi nói:
Đổi một người bạn lấy một người bạn trai không được sao.
Bánh crepe sầu riêng anh để ở bàn dưới tầng ký túc xá, nhớ về sớm giải quyết đó, không dễ hỏng lắm icon mỉm cười
Icon mỉm cười kia là icon mà cô ghét nhất, bộ mặt cười mà không cười giả tạo này, nhìn thôi đã thấy hư tình giả ý. Nhưng người gửi là anh Lê Xuyên, nên ý nghĩa cũng khác hẳn bình thường. Anh ấy không vui vẻ chút nào, nhưng lại không muốn làm cô lo nghĩ nhiều nên mới ứng phó qua loa với cô như vậy.
Anh Lê Xuyên, em và Nhan Thần Mặc không phải...
Cô nhanh chóng gõ chữ, chỉ là khi nhìn lại dòng chữ bản thân vừa gõ ra, Lưu Mang lại xóa từng từ một, đổi lại thành một sticker em bé cười hi hi ha ha ăn uống.
Lưu Mang lầm bầm trong miệng, tủi thân nhìn anh,
Không được, nhất định phải đưa em đi cùng.
Chỉ cần cô muốn thì lí do kiểu gì cô cũng bịa ra được, mà Lê Xuyên lại là người hoàn toàn có thể chấp nhận bất cứ lí do gì của cô,
Em đói rồi, muốn anh đưa em đi ăn.
Anh chị em đều kết hôn hết rồi, lâu lắm chưa được làm bóng đèn nên em chán lắm. Đưa em đi cùng đi mà, xin hai người đấy!
Trước mặt Lê Xuyên, cô chính là người mặt dày không biết xấu hổ như vậy đấy. Không, hình như chỉ cần là ở trước mặt người quen, cô đều sẽ không thèm quan tâm đến hình tượng mà mặc sức ra vẻ đáng yêu rồi khóc lóc om sòm, đến khi người ta không thể chịu được nữa mà phát điên, cô mới dương dương tự đắc tha cho
nạn nhân
.
Hóa ra cô ấy là bạn gái của anh Lê Xuyên, cũng là lần đầu tiên cô được gặp mặt ở ngoài.
Lưu Mang ngây ngẩn nhìn nữ sinh kia, đang định chào hỏi Lê Xuyên, mà Lê Xuyên lại giống như không nhìn thấy, đi lướt qua người cô.
Anh Lê Xuyên...
Lưu Mang không thèm nghĩ ngợi gì, lầu bầu:
Không được không được, không thỏa đáng chút nào hết.
Thấy Nhan Thần Mặc bỗng cười rộ lên, cô mới nhận ra, lại vì lời mình vừa nói mà cảm thấy ngượng ngùng.
Thấy cô đã yên lặng lại, Nhan Thần Mặc yêu chiều nhìn cô, hỏi:
Thừa nhận anh là bạn trai em rồi sao?
Lưu Mang không tin tình bạn của hai người lại cứ thế chấm dứt ở đây. Hừ, anh Lê Xuyên thối, anh Lê Xuyên đáng ghét! Để xem em có xử lý anh không. Nghĩ nghĩ một lúc, Lưu Mang nhét hết đồ của mình vào lòng Từ Đình Đình, thở phì phì tức giận chạy tới trước mặt hai người kia.
Anh Lê Xuyên!
Giọng nói của cô không vui vẻ gì, giống như tiếng chim sẻ kêu líu ríu.
Cô ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt Lê Xuyên đang nhìn mình, cười xấu xa như hồi còn bé đi gây rối,
Anh đi hẹn hò với học tỷ này sao,
Thấy cô gái bên cạnh đỏ mặt cười nhẹ, cô lại cười he he hai tiếng,
Em cũng muốn đi cùng.
Vẻ mặt Lê Xuyên khẽ thay đổi, trong mắt như có một gợn sóng nhẹ, dịu dàng cười, nói:
Bọn anh đi hẹn hò em còn muốn đi theo làm bóng đèn hả.
Học tỷ: đàn chị khóa trên.
Lê Xuyên nhìn cô một cái, lạnh lùng nói:
Không muốn làm phiền hai người.
Sao tự nhiên cô lại biến thành tiểu tam mà không còn là bóng đèn nữa thế này? Lưu Mang cảm thấy cực kì vô vị, nhìn Lê Xuyên, quan sát biểu cảm của anh. Sắc mặt Lê Xuyên nhàn nhạt, giống như đang ngẩn người ra, chứ không giống như anh chị cô, khi hẹn hò mà bị làm phiền đều sẽ đuổi đánh cô.
Lưu Mang lập tức trở nên yên tĩnh, xem ra anh Lê Xuyên không quan tâm gì đến cái bóng đèn này đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.