Chương 27: Có anh ở đây


Nhan Thần Mặc giống như cố ý muốn để Lê Xuyên biết, hơi cao giọng, nói:
Bố già nhà anh đang muốn mời em ăn tối đấy, đợi một lúc sẽ 8có tài xế đến đón chúng ta.



Bố anh? Sao lại đi nữa vậy?
Cô lảo đảo bị anh lôi đi, cũng không kịp nói tạm biệt với Lê Xuy3ên, chỉ hét lên với Lê Xuyên đang đứng không xa giống như hồi bé,
Anh Lê Xuyên, hôm khác em lại đến tìm hai người đi chơi.

Bóng người đi xa dần, Lăng Vi nhìn bóng Nhan Thần Mặc đang lôi kéo Lưu Mang đi, thở nhẹ ra một hơi, nói với Lê Xuyên:
Anh thích 6Lưu Mang vậy sao lại không cho em ấy biết.


Lê Xuyên không đáp lời, chỉ thấp giọng nói:
Chúng ta trở về thôi, hôm khác lại5 đưa em đi ăn.
Thấy ánh mắt của cô vẫn đuổi theo bóng lưng của Nhan Thần Mặc, anh im lặng quay người, chầm chậm rời đi.

Đồ nhát gan.
Nhan Thần Mặc cúi đầu nhìn Lưu Mang đang đi nép sát vào người anh.
Trong bóng đêm mờ mịt, Lưu Mang trầm mặc, không phục phản bác:
Chiếm được tiện nghi của người ta lại còn ra vẻ.

Nhan Thần Mặc cố ý giật tay lại, giống như muốn đem cô hất ra.
Không phải anh không muốn, mà là anh không thể. Anh không rõ tình cảm của Lưu Mang từ bé dành cho anh là loại tình cảm gì, lại càng hiểu rõ tiêu chuẩn chọn bạn gái cho mình của cha mẹ, cũng biết rằng bạn gái của con trai trong lòng họ tuyệt đối không thể là người gia cảnh bần hàn như Lưu Mang được. Mà như bây giờ, xem ra vấn đề đầu tiên cũng không còn rồi, Lưu Mang đã thích Nhan Thần Mặc. Còn với anh, cũng chỉ là thứ tình cảm hồi còn bé thôi...
Anh thực sự không nghĩ đến việc Nhan Thần Mặc thật lòng muốn đi tới bước này, mà lại không phải là muốn phá hoại tình cảm đơn thuần giữa anh và Lưu Mang.

Nhìn cô thở dốc nâng mắt đón ánh mắt mình, cánh môi gợi cảm của Nhan Thần Mặc khẽ nâng lên, tạo ra một đường vòng cung yêu nghiệt mà vô cùng đẹp trai.

Lần này em rất nghe lời.
Vừa nói, anh vừa đưa tay lên, vô cùng yêu chiều xoa nhẹ mái tóc dài của cô.
Ngay một giây tiếp theo, cả người Lưu Mang cứng ngắc đứng đó, đưa mắt quan sát Nhan Thần Mặc đang vô cùng thỏa mãn.
Cô tự hài lòng nói,
Em nhận lời đến Bộ Ngoại thương thực tập rồi mà. Đợi đến lúc em quen thuộc với sản phẩn trong công ty cùng với trình tự công việc rồi mới làm phiên dịch cũng không muộn mà anh.

Cô không muốn bản thân được đặc cách, nhất là loại đặc cách nhất trong các loại đặc cách. Tuy cô gọi cha Nhan Thần Mặc là bác Nhan, nhưng cô cũng không thân thiết gì với người bác mặt mũi hiền lành này hết. Nếu chỉ vì cô là bạn gái của Nhan Thần Mặc liền có thể bay lên làm trợ lý chủ tịch, vậy người có gia cảnh như cô chắc chắn không thoát khỏi được miệng lưỡi người đời.
Lưu Mang bước đi, đột nhiên lại quay phắt lại, trầm mặt cảnh cáo:
Còn nữa, nếu sau này bố anh còn gọi em đến ăn cơm nữa, thì nhất định anh phải nói trước với em. Không được vừa mới thông báo đã lôi em đi nữa.


Em đừng hét nữa, đừng hét nữa.
Nhan Thần Mặc vung tay, mặt đầy oan ức, lại thấy những ánh mắt kì lạ nhìn đến từ bốn phía. Anh thật sự xấu hổ. Người nào không biết còn tưởng cô bị sàm sỡ đấy!
Thấy Lưu Mang lại chuẩn bị hít thêm một hơi, Nhan Thần Mặc không nhịn được mà nhíu lông mày, nhìn đôi mắt trợn lớn của cô...
Không sai, chính là lúc này. Vừa thấy đôi môi đỏ của cô khẽ mở, Nhan Thần Mặc liền tiện thể kéo cô vào lòng, sau đó nhanh chóng hôn lên môi cô. Anh ôm chặt lấy gương mặt cô, không cho cô vùng vẫy, bốn cánh môi dính sát vào nhau, cô dừng lại động tác phản kháng, ngây ngốc nhìn đôi mắt kia đã nhắm lại. Dường như anh rất hưởng thụ lần hôn môi này, cô cũng chậm rãi khép mắt, làm nụ hôn càng sâu thêm...
Chớm đông, cả thành phố S về đêm bị một lớp sương khói mờ che phủ, cũng chỉ có sau khi tạnh mưa, không khí mới tươi mới hơn một chút.
Lưu Mang bắt tay sau lưng, giống như đang duyệt binh bước từng bước lớn về phía trước.

Bố anh muốn để em làm trợ lý của ông trong đợt nghỉ đông này, sao em lại từ chối?
Nhan Thần Mặc khó hiểu hỏi.
Trên con đường vắng vẻ, Lưu Mang giơ cao tay giống như đang cầm chiếc rìu lớn tiếng kêu gào, làm cho Nhan Thần Mặc đang đứng ở bên đường trước mặt ôm bụng cười to.
Có thể do bọn họ quen nhau cũng được một thời gian dài rồi, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần mất đi. Cô không còn chú ý gì đến hình tượng nữa, mà đuổi bắt với Nhan Thần Mặc như hồi bé chơi với Lê Xuyên.
Gần tới giờ đóng cổng trường, đèn đường trong khu ký túc cũng bị tắt hơn nửa, Lưu Mang lại sợ nhất là tối. Nhìn Nhan Thần Mặc cố ý vứt cô lại phía sau, cô chỉ còn cách chủ động chạy đuổi lên, ôm chặt lấy cánh tay của anh, mãi không dám buông.
Lưu Mang không nuốt nổi nhất là bộ dạng đắc ý của anh, nhìn anh có cảm giác thành tựu, cô nín một hơi, bỗng nhiên hét lên.

A!

Thanh âm như xé tan bầu trời, cũng chỉ kéo dài hơn ba giây nhưng lại dọa Nhan Thần Mặc sợ tới mức dạt sang một bên.
Lưu Mang ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt thật thà nhìn anh, hỏi ngược lại:
Cái gì em cũng không biết, vậy sao bố anh lại muốn để em làm trợ lý chủ tịch chứ?

Nhan Thần Mặc khổ sở cười một tiếng, thấy cô bỏ lỡ cơ hội mà tiếc thay,
Là do bố anh có ý muốn bồi dưỡng em mà,
Nhìn Lưu Mang không cho là vậy, anh thở dài,
Ông ấy đang thiếu một vị trí phiên dịch, em đi theo ông ấy học hỏi không tốt sao.

Lưu Mang lắc lắc đầu, kiên trì nhìn anh. Đương nhiên là không tốt rồi, cô mới là sinh viên năm nhất, chưa học được gì, tài đức đâu mà lại dám làm trợ lý phiên dịch cho chủ tịch chứ.
Nhan Thần Mặc nhận lời gật đầu,
Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì cũng đều nghe theo em hết.


Nghe lời?
Lưu Mang nghiêng đầu, miệng lầu bầu, không phục nhìn anh. Cô có lúc nào không nghe lời đâu, dù là cô có phản kháng thì không phải kết quả vẫn như anh muốn sao. Cô dứt khoát không muốn cố giãy chết nữa, cô cũng không quan tâm nữa, miễn là đừng quá đáng là được.
Thấy mặt Lưu Mang phiền não không vui, Nhan Thần Mặc đắc ý xoa đầu cô,
Em bé, đừng cố nghĩ cách chống lại anh nữa. Em không thắng được đâu.

Nghe lời? Lại còn xoa đầu? Sao bỗng nhiên cô có cảm giác hơi là lạ.

Nhan Thần Mặc! Anh coi em là chó hả?
Một tiếng gầm trầm thấp, một cái tát tiện thể đánh vào vai của Nhan Thần Mặc vừa tránh qua một bên.
Để xem em xử anh thế nào!


Em đuổi được anh rồi nói tiếp.


Em buông tay, bỏ tay ra.


Càng muốn cô buông tay, cô lại càng ôm chặt.


Em cứ không buông đấy, không chịu buông đấy! Hứ,
cô nghĩ nghĩ, cũng không hiểu nghĩ thế nào, đột nhiên uy hiếp,
Nếu anh dám bỏ tay em ra thì chia tay đi.


Nhan Thần Mặc cười nhẹ một tiếng, đắc ý hỏi:
Không hiểu em lấy đâu ra tự tin nữa.



Nhan Thần Mặc! Anh!
Lưu Mang tức giận thở phì phì, gạt cánh tay của anh ra, bước nhanh lên phía trước. Chỉ cần đằng sau cô có người quen, cô càng không sợ. Nhan Thần Mặc, anh dám nói chuyện với em như thế sao? Đồ độc ác, ai thèm chứ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.