Chương 28: Liên quan quái gì đến tôi



Được rồi, được rồi.
Nhan Thần Mặc cũng không giải thích chuyện lần này, chỉ liên tục đồng ý với cô.

Dọc đường, Lưu Mang cực kì 8tủi thân. Bình thường cô là người cẩu thả tùy tiện, không sợ trời không sợ đất, thế mà lại sợ tối.


Nhan Thần Mặc, anh đang thầm3 cười nhạo em hả?
Lưu Mang lầm bầm, ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn ánh mắt dịu dàng của Nhan Thần Mặc.

Đồ ngốc này, dù em có đuổi thì anh cũng không bỏ đi đâu.
Nhan Thần Mặc lại bắt đầu mặt dày. Thấy Lưu Mang cuối cùng cũng vì bị mình trêu chọc mà cười lên, anh mới yên tâm, giữa tiếng
Ơ
của cô, lại bồi thêm một nụ hôn nồng nàn.
Cô chạy nhanh vào ký túc, trên mặt còn lộ ra nụ cười ngại ngùng của cô gái mới yêu. Nhan Thấn Mặc nhìn theo bóng dáng cô dần biến mất trong tầm mắt mới quay người rời đi. Khi thấy một bóng người đổ xuống dưới đất từ ánh đèn đường sau lưng mình ngày càng dài, đè lên bóng anh, anh mới dừng bước,
Ai?
rồi cảnh giác quay người lại nhìn Lăng Vi đứng đằng sau.

Nhan Thần Mặc...
Giọng điệu của cô chậm rãi, giống như mang theo một đoạn kí ức dài.
Anh lạnh lùng làm cô kiên định đứng sau lưng, nói ra tình cảm của bản thân,
Em thích anh từ rất lâu rồi, Nhan Thần Mặc. Từ hồi năm...

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, khóe miệng của Nhan Thần Mặc nhếch lên, còn chưa đợi cô ta nói hết, anh đã hừ lạnh một tiếng,
Liên quan chó gì đến tôi.

Lăng Vi là tài nữ dương cầm, bình thường đều chỉ tiếp xúc với những người hào hoa phong nhã, ung dung lịch sự. Trong ấn tượng của cô, Nhan Thần Mặc giống như một vị vua, cao cao tại thượng nhìn xuống mọi thứ. Chỉ là những từ anh vừa thốt ra khỏi miệng, thật sự có chút...
Lăng Vi sững sờ đứng ở đó, còn tưởng bản thân vừa rồi nghe nhầm. Thấy anh định bỏ đi, cô giẫm trên đôi giày cao gót đuổi sát theo,
Nhan Thần Mặc, em và Lê Xuyên đều không tin anh thật sự thích Lưu Mang, anh làm thế là vì muốn cướp đồ của Lê Xuyên phải không?

Thanh âm của cô gấp gáp, chỉ là vừa thấy gương mặt âm trầm lúc đó của Nhan Thần Mặc, cô liền im miệng. Nhưng câu trả lời mà cô đợi vẫn bất lịch sự như vậy, cũng khác hoàn toàn với hình ảnh Nhan Thần Mặc trong ấn tượng của cô .
Cao cao tại thượng (高高在上): ở trên cao, ngoài tầm với.
Trong phòng sách sáng rực, Nhan Kiến Hùng ngồi trước bàn đặt đầy văn kiện, lật nhìn tư liệu lão Trần vừa tìm được. Ông vừa lòng cười với tư liệu trong tay,
Tài liệu về Mang Mang đều ở đây rồi sao?


Dạ phải,
Lão Trần cung kính đáp lời,
Cô bé chính là người tên Mang Mang lúc trước thiếu gia Thần Mặc muốn tôi điều tra.

Nhan Kiến Hùng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nâng giọng :
Ồ? Ông nói đến cô bé mà Thần Mặc quen được khi ngày nào cũng chạy đến trường Lê Xuyên hồi tôi đến thành phố T công tác đó sao?


Tôi thích ai thì liên quan chó gì đến cô!


... Nhan...
Cô nghẹn họng một lúc lâu mới phản ứng, lại cảm thấy nực cười vì chuyện bản thân vừa làm ra trong tối nay. Hóa ra người cô thích chỉ là Nhan Thần Mặc trong tưởng tượng của bản thân thôi.


Không cần phải kiềm chế,
Nhan Thần Mặc đưa cô đến cổng ký túc, yêu thương nói,
Em sau này không phải đã có anh rồi sao.

Câu nói này lúc trước Lê Xuyên có từng nói với cô,
Đừng sợ, mỗi ngày sau này chúng ta đều sẽ gọi điện, gọi video... Đợi em ngủ rồi anh mới ngủ.

Nghĩ tới chuyện hồi bé không biết gì, lời Lê Xuyên trước khi rời thành phố T nói với cô, cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Hóa ra bọn họ hồi ấy ngây thơ đến vậy, cho đến lúc người đứng bên cạnh mỗi người đều đã thay đổi, họ mới nhận ra những lời hứa đó sớm đã không còn rồi.
Nghĩ tới mấy ngày nay xa cách với Lê Xuyên, trong ánh mắt Lưu Mang không giấu nổi nét buồn.

Sao vậy?
Nhan Thần Mặc nhìn ánh mắt trống rỗng của cô, hỏi.
Lưu Mang chỉ cười cười, ngước mắt lên nhìn anh, không khỏi kích động hơn,
Anh nói rồi đấy, sau này đều phải ở bên cạnh em.
Cô nhìn chằm chằm Nhan Thần Mặc, thấy anh gật đầu, cô mới thở ra một hơi, nhìn anh cười lộ ra chiếc răng nanh.
Nhan Thần Mặc liếc cô một cái, tìm kiếm lại trong đầu xem có người thế này tồn tại không, cũng có ấn tượng sơ sơ liền chào hỏi một câu,
Là cô.

Bọn họ không hề quen biết, chỉ là trước đây có gặp nhau trong một lần thi đấu mới với Lê Xuyên, còn thời gian thi và nội dung thi cụ thể thì anh cũng quên gần hết rồi.
Lăng Vi tươi cười, thoải mái bước tới mặt anh,
Chuyện anh với Lê Xuyên em đều biết rồi, anh ấy... đều kể với em rồi.

Sắc mặt Nhan Thần Mặc trầm xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt điềm đạm của người con gái.
Lăng Vi bảo đảm,
Anh yên tâm, em sẽ không nói với người khác về mối quan hệ của anh và Lê Xuyên đâu.
Cô sùng bái nhìn sắc mặt không tốt chút nào của Nhan Thần Mặc trước mặt,
Chỉ là em muốn biết anh thực sự thích cô bé kia sao.

Nhan Thần Mặc lạnh lùng nói,
Chuyện này có liên quan gì đến cô?


Không, không liên quan gì hết. Chỉ là em muốn biết thôi.
Ánh mắt cô đong đầy tình cảm, chỉ thiếu mỗi chưa tỏ tình với anh thôi. Cô không tin người đàn ông trước mặt mình không hiểu.

Lê Xuyên bảo cô đến hỏi sao?
Nhan Thần Mặc hỏi. Thấy Lăng Vi vẫn tươi cười lắc đầu như cũ, anh cũng không thèm hỏi lại,
Ồ, không có gì để nói hết.

Anh không phải Lê Xuyên, sẽ không bày ra bộ dáng đạo đức giả trước mặt người khác.

Sao anh lại thế được 9chứ,
anh cười một chút,
Bạn gái anh nhát gan, anh là bạn trai mới có đất dụng võ chứ.


Anh mới nhát gan ý.
Lưu Mang lập tức 6không muốn tự nhận bản thân nhát gan, nếu so về một số mặt khác thì cô còn dũng cảm hơn khối anh nam đấy! Thấy Nhan Thần Mặc sửa lại, cô5 mới nhắm mắt lại, tâm sự với anh chuyện hồi bé bị giáo viên không tốt nhốt trong căn phòng tối đen, cứ nói một câu, cả người cô lại bị anh ôm chặt vào lòng hơn một chút.

Anh không biết căn phòng vừa nhỏ vừa tối đó đáng sợ thế nào đâu, giáo viên đó còn lừa bọn em là bên trong có yêu quái chuyên ăn thịt trẻ em. Một lần em bị nhốt vào đó, mới biết bên trong thật sự có yêu quái,
Cô phát run nhớ lại,
Về sau lớn lên tuy cũng biết thứ lúc ấy dọa em chỉ là một con mèo hoang sống ở dưới hầm, cũng biết là trên đời không có yêu ma quỷ quái gì hết, nhưng em vẫn sợ. Em không kiềm chế nổi loại sợ hãi đó.

Lão Trần gật đầu,
Hình như là vậy, tiểu thư Mang Mang hồi tiểu học học cùng với thiếu gia Lê Xuyên ở đó, thiếu gia khi đó chỉ biết tên gọi thân mật của tiểu thư Mang Mang, mà lúc đó lại không đủ điều kiện để điều tra vì chỉ có tên ở nhà của cô bé. Bây giờ nghĩ lại có lẽ người đó chính là tiểu thư Mang Mang. Chỉ là từ sau khi rời trấn năm mười một tuổi, cô bé cũng không liên lạc gì với bố mình nữa, có vẻ là giữa hai người họ có khúc mắc. Từ đó mẹ con họ cũng không sống cùng bố cô bé, những năm nay một mình bà Lâm nuôi nấng tiểu thư Mang Mang cũng không dễ gì...


Nhan Kiến Hùng cảm thông sâu sắc gật đầu, ông có thể hiểu được. Hồi đầu ông phá sản, bạn bè đều xa lánh, đến cả vợ ông cũng muốn ly hôn với ông, vô tình vứt lại hai đứa bé song sinh để ông, khi đó chỉ có hai bàn tay trắng, chăm sóc, mà bà ta cũng ngay lập tức tái giá hưởng phúc. Hơn hai mươi năm, ông vừa đóng vai trò là người cha, vừa đóng vai trò là người mẹ. Huống hồ, đây lại còn là một người phụ nữ nông thôn không có chút tiền tiết kiệm nào nữa.

Lão Trần ngập ngừng hỏi:
Có cần giúp đỡ bà Lưu một tay không?


Nhan Kiến Hùng suy nghĩ một lúc, giơ tay gạt bỏ,
Mang Mang là đứa trẻ có cá tính rất mạnh, nếu biết bị tôi lén điều tra sau lưng, còn giúp đỡ mẹ con bé, không biết sẽ hiểu lầm chúng ta có ý đồ gì nữa. Thế này đi,
ông suy nghĩ nói,
Chúng ta tạm thời chỉ cần quan tâm đến tình cảm của Mang Mang và Thần Mặc phát triển thế nào. Còn mẹ con bé bên kia, ông đi quan tâm một chút việc buôn bán của bà ấy là được. Đừng để bị phát hiện.



Tôi hiểu rồi.
Lão Trần nhận lệnh.

Nhan Kiến Hùng lật các tư liệu về thành tích và giải thưởng mà Lưu Mang đạt được từ nhỏ đến lớn ra xem, giống như đang nhìn thành tích của con mình, cười nhẹ,
Thật là hợp với Thần Mặc, lần này thằng nhóc ấy coi như cũng làm được một việc làm tôi vui rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.