Chương 112: Tin nhắn cầu cứu


Từng ngôi sao tỏa ánh sáng lấp lánh trên bầu trời, có những ngôi sao còn nối với nhau thành một hình dáng không rõ là thứ gì. 8


Anh nói xem, chòm sao Chức Nữ ở đâu vậy?
Lưu Mang hỏi.


Anh không biết.
Nhan Thần Mặc đáp.
Theo chân người kia bước vào phòng, Lưu Mang lập tức chú ý đến chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Cô cầm chiếc điện thoại lên, nói,
Lúc trước anh Lê Xuyên đã liên kết chiếc điện thoại này với chiếc điện thoại mà anh ấy thường mang theo rồi, chúng ta có thể dùng chiếc này để định vị được cái kia...

Lưu Mang rất lo lắng cho Lê Xuyên, chỉ cần là những cách có chút khả thi thì cô đều muốn thử một lần. Mật khẩu điện thoại của Lê Xuyên vẫn như cũ, 458021, đọc gần giống với câu tỏ tình lãng mạn
Người yêu em là anh đó
.
Dưới đôi mắt đen u ám của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang mở khóa chiếc điện thoại, chọn mục tin nhắn chưa đọc, bỗng thấy cực kì hoảng sợ.
Có đến mấy chục tin nhắn đa phương tiện đều là tin nhắn cầu cứu SOS, liên kết định vị, tin nhắn âm thanh, tin nhắn video, mỗi thứ phải gửi tới hơn mười lần.

Thần Mặc!
Biểu cảm trên mặt của Lưu Mang bỗng nhiên cứng đờ, cũng không quan tâm cậu sinh viên kia đã ra ngoài, cô cầm chiếc điện thoại trên tay, chạy tới trước mặt Nhan Thần Mặc, nói,
Anh Lê Xuyên hình như xảy ra chuyện thật rồi.

Nhan Thần Mặc sớm đã quen với tính cách bộp chộp của Lưu Mang, nhưng chuyện này lại liên quan đến sự an toàn tính mạng của người khác, anh cũng không thể không nghĩ nhiều được.
Anh mở tin nhắn âm thanh ra, chỉ toàn nghe thấy tiếng máy móc ồn ào, trong đó còn xen lẫn những tiếng chửi mắng độc địa nữa. Giọng nói trong đó vô cùng xa lạ, hình như còn nhắc đến tên của Lê Thiên Minh. Đối phương là người thế nào, hai người họ đều không biết gì hết. Góc độ quay của video cũng không quay tới người nào, cũng chỉ thấy được chân tay của một người nào đó bị trói chặt, cũng chỉ quay đến những chiếc bánh xe, còn có mấy vỏ chai vỏ lon nằm lăn lóc trên mặt đất.

Là anh Lê Xuyên, là quần của anh Lê Xuyên.
Lưu Mang nhìn thấy chiếc quần màu kaki quen thuộc xuất hiện gần trong chiếc video rung lắc.
Nhan Thần Mặc cũng hiểu rõ được sự quan trọng của Lê Xuyên trong lòng người con gái này, trong lòng anh tuy không vui vẻ chút nào, nhưng để cô yên lòng lại, anh chỉ còn cách đi cùng cô về phía căn phòng kia.

Anh Lê Xuyên?

Trong phòng không có chút dấu vết nào của Lê Xuyên, nhìn thấy anh bạn cùng phòng với Lê Xuyên trở lại phòng, Lưu Mang hỏi dò mãi mới biết, hóa ra là người này quên mất không tắt đèn khi ra ngoài.

Hừ,
L3ưu Mang cụt hứng hừ một tiếng,
Anh Lê Xuyên biết đấy, lúc trước bọn em ngắm sao ở bên bờ biển, anh ấy đều có thể nói được ch9òm nào là chòm Chức Nữ, chòm nào là chòm Ngưu Lang, còn có cả chòm Bắc Đẩu nữa đấy.

Lưu Mang cũng không quan tâm đến6 gương mặt càng ngày càng xịu xuống của Nhan Thần Mặc, vừa nói đến Lê Xuyên, cô mới nhớ ra Lê Xuyên vẫn chưa quay lại. Lưu Ma5ng móc điện thoại ra, gõ ra dãy số điện thoại kia dưới cái nhìn chằm chằm của Nhan Thần Mặc.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài tầm phủ sóng...


Này! Mấy cái xe đó cậu không lái nổi đâu, tài xế xe buýt người ta cũng tan làm rồi!
Kim Hạo Vũ vừa đuổi vừa hét với theo.
Thấy Nhan Thần Mặc nhanh chóng khởi động được một chiếc xe, Kim Hạo Vũ mới nhận ra khu tham quan đã bắt đầu đưa dịch vụ cho thuê xe vào sử dụng.

Không được, em cũng phải đi cùng!


Xem ra điện thoại của cậu ta bị phát hiện thật rồi, để anh đi tìm cậu ta.

Lưu Mang nhanh chân đuổi theo, lo lắng đến mức nước mắt lại đảo quanh hốc mắt,
Sao anh ấy lại ngốc thế, gửi tin nhắn cầu cứu đến cái điện thoại ấy thì có ích gì chứ! Đó không phải là điện thoại của anh ấy luôn sao.


Em ở lại đây đi.
Nhan Thần Mặc gấp tới sứt đầu mẻ trán, đôi mắt lo lắng bất an lóe sáng.
Nhan Thần Mặc vốn còn có chút ghen tị chuyện Lưu Mang và Lê Xuyên trước đây từng ngắm sao với nhau, nghe cô nói vậy xong, anh cũng không ngồi yên được nữa. Tuy là anh không thích cái tên Lê Xuyên kia thật, nhưng anh cũng hiểu rõ tên đó không phải là người sẽ tới muộn mà không nói năng gì với mọi người.
Anh vỗ về Lưu Mang, nói:
Sẽ không đâu, cậu ta lớn như vậy rồi, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ,
Khóe mắt lại nhìn về căn phòng trên hành lang, thấy phòng Lê Xuyên đã sáng đèn, anh chỉ về phía đó, nói,
Kìa, nói không chừng cậu ta đã trở lại rồi đó.

Lưu Mang kéo Nhan Thần Mặc đứng dậy, nằng nặc:
Chúng ta đi xem xem thế nào đi.

Lưu Mang mở điện thoại của mình ra, hi vọng Nhan Thần Mặc có thể tin tưởng lời cô nói,
Tín hiệu cầu cứu SOS gửi đi một lần là đối phương có thể nhận được ba tin nhắn. Sáng nay anh Lê Xuyên phải gửi tín hiệu cầu cứu tới điện thoại này tổng cộng phải đến hơn mười lần, cho nên hiện tại chúng ta mới có thể nhìn thấy hơn ba mươi tin nhắn trên điện thoại như vậy.
Chỉ là không thể ngờ được số điện thoại khẩn cấp mà Lê Xuyên cài đặt lại chính là chiếc điện thoại dự phòng này.
Nhan Thần Mặc mở ra mấy tin nhắn định vị, chỉ thấy những định vị ấy được chuyển tới từ lối rẽ của khu thị trấn về khu ngoại ô, sau đó là từ khu ngoại ô chuyển về hướng một thị trấn nhỏ trong thành phố Z. Định vị thay đổi không ngừng, lúc xem đến tin nhắn cuối cùng, Nhan Thần Mặc lập tức sải bước lao ra ngoài.

Hạo Vũ sẽ đi cùng với anh luôn, em ở lại đây đi.
Nhan Thần Mặc ra lệnh.

Này này, có chuyện gì thế, cậu còn chưa nói gì với tớ mà. Sao Lê Xuyên lại bị bắt cóc rồi thế hả.


Lên đường rồi nói!
Sắc mặt của Nhan Thần Mặc vô cùng nghiêm trọng, thần kinh cả người đều căng ra, đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Nhưng những tin nhắn này đều được gửi đến từ buổi trưa, bắt đầu từ chiều đã không còn chút tin tức gì nữa. Chỉ sợ là chiếc điện thoại trong tay Lê Xuyên đã bị mấy tên tội phạm phát hiện ra, sau đó đã bị đập nát rồi.

Em chắc chắn là Lê Xuyên gặp nguy hiểm sao?
Nhan Thần Mặc nghi ngờ hỏi.
Lưu Mang rút chiếc điện thoại của mình ra, nói:
Bọn em dùng loại điện thoại giống nhau, đều có chức năng phát ra tín hiệu cầu cứu. Chỉ cần cài đặt người liên lạc khẩn cấp xong, nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì ấn ba lần lên nút tắt nguồn, máy sẽ tự động gửi tin nhắn cầu cứu đến điện thoại của người kia, bao gồm định vị, tin nhắn âm thanh và clip ngắn.


Vẫn không liên lạc được.


Em lo lắng cho cậu ta đến vậy à?
Giọng nói của anh có chút bất mãn, có chút mất mát.

Ừm, anh ấy đã bảo là hôm nay sẽ trở lại ăn tối mà, nếu đã vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ trở lại thôi. Anh ấy sẽ không có chuyện không thèm gọi điện thông báo như thế này cả, Thần Mặc, anh nói xem, liệu anh ấy có xảy ra chuyện gì không.
Lưu Mang vẫn luôn thích nghĩ nhiều như thế, người ta đi muộn mười phút, cô liền có thể nghĩ là người ta gặp phải tai nạn gì đó, sau đó sẽ gọi điện thoại không ngừng cho đối phương để xem người ta có an toàn không. Mà cho tới hiện tại, Lê Xuyên đã tới trễ đến hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Đèn xe chiếu lên người Lưu Mang đang dang rộng tay chặn trước xe, ánh đèn pha rọi thẳng khiến cô không mở nổi mắt, nhưng vẫn lì lợm đứng chặn trước đầu xe, không cho hai người Nhan Thần Mặc rời đi.

Công phu mèo cào của em đi thì có tác dụng gì chứ, Mang Mang, đừng gây chuyện nữa, mau đi về đi.
Nhan Thần Mặc sốt ruột.
Phải, cô chỉ biết mấy công phu mèo cào thôi. Đánh đấm như vậy cũng chỉ có thể chơi cùng những người không biết chút võ vẽ nào, còn nếu bảo là phải đánh nhau thật sự, thì cô đã sớm bị người ta dọa tới mức dính vào góc tường luôn rồi. Chẳng trách Nhan Thần Mặc không cần nghĩ ngợi gì đã chỉ chọn mang theo một mình Kim Hạo Vũ đai đen mà thôi.

Không được, em đi cùng với anh.

Thấy hai người đứng trước cổng khu nhà nghỉ tranh cãi, Kim Hạo Vũ tiến lên phía trước, còn chưa kịp mở miệng hỏi hai người có chuyện gì, vừa nghe đến chuyện Lê Xuyên bị bắt cóc, anh ta liền trợn tròn hai mắt, vô cùng hoảng sợ.

Cái gì! Bắt cóc?


Em đi!
Lưu Mang vẫn cương quyết, một tay quệt nước mắt trên khóe mắt, nhanh chóng chui tọt vào ghế sau.
Chiếc xe đi trên con đường núi vắng người qua lại, đêm xuống cũng có ít xe qua lại hơn, sẽ không gặp phải tình trạng kẹt xe nữa.
Kim Hạo Vũ hỏi đầu đuôi câu chuyện, vô cùng tò mò.

Cậu nói xem, ai mà lại đi bắt cái tên thư sinh trói gà không chặt đó chứ, bắt cóc tống tiền thì bắt cậu có phải là hợp lý hơn không. Nếu là có thù oán với nhau, cái tên mọt sách như Lê Xuyên thì có thể gây ra cái tội gì chứ, không phải là có mỗi mình cậu toàn đi tìm cậu ta gây chuyện thôi sao.
Kim Hạo Vũ gọi điện cho Lăng Vi, viện cớ bản thân cùng đôi vợ chồng nhà này phải vào thị trấn có chút chuyện.

Không biết Lăng Vi nói cái gì, Kim Hạo Vũ liếc sang nhìn Nhan Thần Mặc đang lo lắng lái xe, nói:
Bọn tớ đã liên lạc được với Lê Xuyên rồi, cậu ta có chuyện nên phải nán lại, vẫn còn đang ở trong thị trấn, bọn tớ tiện đường sẽ đón cậu ta về luôn... Ừ ừ, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu... Chuyện ở nhà nghỉ giao hết cho cậu nhé. Cám ơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.