Chương 113: Thường thắng tướng quân*


Kim Hạo Vũ móc chiếc điện thoại lạ trong túi áo từ Nhan Thần Mặc, Lưu Mang giúp anh ta mở khóa máy, lại kiểm tra lại những đoạn tin nhắ8n âm thanh và clip ngắn, Kim Hạo Vũ hỏi:
Cậu có phát hiện ra điều gì không?



Tớ nghĩ là chuyện này có liên quan tới Lê Thiên3 Minh.

Ánh đèn trong thành phố sáng rực rỡ, cũng vì vừa mới qua ngày Tết Nguyên tiêu, nên đường phố ngập tràn màu sắc, cho thấy sự phồn hoa sầm uất của thành phố nơi đây.
Nếu là ngày bình thường, Lưu Mang nhất định sẽ dán lên cánh cửa sổ háo hức nhìn qua nhìn lại, cho dù không mua đồ gì hết nhưng được nhìn ngắm thì cũng vui mà. Nhưng hôm nay cô lại chỉ cảm thấy những ánh đèn kia chói mắt vô cùng.
Mở một đoạn clip trong máy ra9 theo hướng dẫn của Nhan Thần Mặc, đối tượng mà những người trong đó đang mắng chửi đúng là Lê Thiên Minh, sau đó có một lon bia lăn t6ới bên cạnh chân của Lê Xuyên.
Sau đó liền không còn chút thông tin có ích nào khác nữa.

Để tớ xuống xem xem, hai người cứ ngồi trên xe đợi, một chút nữa tớ sẽ quay lại.

Nhan Thần Mặc nhanh chóng xuống xe, đi về phía trạm gác, nói mấy câu với người bảo vệ kia xong rồi lại nhanh chóng quay trở về xe,
Bọn họ bảo là không nhìn thấy Lê Xuyên.


Nguyên cáo muốn cứu chữa cho vợ của mình, cũng chỉ cần bên xưởng phụ trách các khoản tiền viện phí, coi như là tiền công của cả một năm nay... Bọn họ lại chèn ép nguyên cáo không có học, không có quan hệ, cũng chẳng thể dựa vào ai hết, dù sao cũng chỉ là một nhà xưởng ở một nơi bé tí, chế độ thì không tốt, việc gì cũng phải nghe theo lời ông chủ nói mà thôi.


Vậy ông ta bào chữa thế nào?

Trong lòng Kim Hạo Vũ không kiềm được mà run rẩy, đôi mắt trợn tròn, không khép miệng lại được.
Đúng là tin hot luôn đấy. Anh ta quen biết Nhan Thần Mặc bao nhiêu năm, ở chung kí túc với người này, cũng hiểu rõ sự ghét bỏ của bạn mình với Lê Xuyên, nhưng lại chỉ nghĩ là do Lê Xuyên tranh giành phụ nữ với Nhan Thần Mặc, lại không thể ngờ được hai người họ lại đi giành nhau một người phụ nữ già.

Chú Lê mỗi lần đi biện hộ cho người khác đều sẽ đưa anh Lê Xuyên đi dự thính cùng. Lần này em lại không thấy anh Lê Xuyên nhắc đến, chỉ sợ là chú Lê biết anh Lê Xuyên vừa khéo đang đi chơi ở thành phố Z nên gọi anh ấy tới luôn.
Lưu Mang phân tích.

Ừ, lần trước ở nhà anh, Lê Xuyên cũng tỏ thái độ không ủng hộ Lê Thiên Minh nhận vụ án này. Vì chuyện ấy mà Lê Thiên Minh còn tát cậu ta một cái. Có thể thấy là cậu ta cũng không muốn tới dự thính chút nào. Còn về chuyện sau đó cậu ta đã đi đâu thì chúng ta cũng chưa biết được. Những người từng tiếp xúc với Lê Thiên Minh chắc hẳn cũng sẽ biết ông ta có thói quen cho Lê Xuyên tới dự thính, cho nên những người đó sẽ đứng chặn Lê Xuyên lại ngay từ cổng vào... hoặc cũng có thể chỉ là vừa khéo nhìn thấy thôi...


Không biết nữa,
Nhan Thần Mặc nói,
Gia đình của người kia còn mẹ già con nhỏ, vốn là đã đói không có gì ăn rồi, nếu không kiếm được tiền, vợ của ông ta cũng chỉ còn cách chờ chết thôi. Người phụ trách xưởng cũng định giải quyết riêng, nhưng số tiền phẫu thuật không phải là nhỏ, tính ra còn không bằng để cho người phụ nữ kia chết rồi đền tiền mai táng còn hơn.


Cái gì cơ!
Kim Hạo Vũ căm phẫn nắm chặt thành quyền.

Lúc Lê Xuyên nói chuyện với Thần Bắc trong phòng hôm giao thừa, tớ vừa khéo nghe được.


Đợi chút, sao lại liên quan đến đêm giao thừa. Sao cái tên Lê Xuyên đó lại đón Tết ở nhà cậu được?
Kim Hạo Vũ nghe tới đây, cảm thấy như lạc vào một màn sương mù, lại nhớ tới buổi tiệc kết hôn của Nhan Thần Mặc, bàn Lê Xuyên ngồi không phải là bàn dành cho khách, mà lại là chỗ ngồi phía trước dành cho bạn bè thân thích, anh ta bỗng nhiên hiểu ra, hỏi,
Cậu ta là họ hàng của cậu hả, hay là có quan hệ gì với họ hàng của cậu sao?


Cái gì?
Tốc độ nói của Nhan Thần Mặc quá nhanh, khiến cho Kim Hạo Vũ nghe mà vẫn mơ hồ,
Tức là nếu luật sư Lê mà thua trong phiên tòa này thì Lê Xuyên sẽ được an toàn sao?


Có lẽ là vậy.
Nhan Thần Mặc trả lời.
Đây không phải là đang suy đoán, mà là một lời khẳng định.

Chú Lê sao?

Lần đầu tiên Lưu Mang nghe Nhan Thần Mặc dùng cách xưng hô như vậy, lại còn nhắc tới người kia một cách nghiêm túc đến vậy, gương mặt nghiêm túc khiến Kim Hạo Vũ không thể nghi ngờ chút nào.
Thấy Kim Hạo Vũ lại hướng ánh mắt mù mờ về phía mình, Lưu Mang gật đầu, nói:
Anh ấy là em trai ruột cùng mẹ khác cha của Thần Mặc.


Kinh thật, Thường thắng tướng quân cơ đấy,
Kim Hạo Vũ suy nghĩ,
Đến con trai còn không bảo vệ nổi thì còn tướng quân cái chó gì chứ.

Lưu Mang cũng không hiểu những chuyện này chút nào, chỉ biết là tình hình của Lê Xuyên đang vô cùng nguy hiểm.

Cậu ta là em trai của tớ!

Em trai.

Vậy liệu bố của cậu ta có vì con mình mà cố ý thua trong phiên tòa không?


Chuyện này thì tớ cũng không chắc nữa,
Nhan Thần Mặc nói,
Nếu như Lê Thiên Minh muốn bảo vệ danh hiệu Thường thắng tướng quân của mình, thì đương nhiên sẽ phải mạo hiểm sự an toàn của Lê Xuyên, còn nếu hôm nay ông ta hòa hoặc thua kiện, vậy thì Lê Xuyên cũng sẽ có thể an toàn hơn một chút.

Buông điện thoại xuống, sắc mặt của Nhan Thần Mặc vẫn căng thẳng như trước, anh tin tưởng năng lực của chú Trần, người đã thăm dò khắp thương trường và cả các vụ kiện cáo suốt bao nhiêu năm nay. Ông ấy không chỉ là một người giúp việc lái xe bình thường, mà còn là quân sư thân tín bên người của Nhan Kiến Hùng.
Chiếc xe rời khỏi vùng núi, tiến vào nút giao thông đông đúc. Đến khi đến được tòa án, Nhan Thần Mặc giảm tốc độ xe xuống, mọi người ở đây sớm đã tan tầm, chỉ còn lại mấy người bảo vệ đang yên lặng đứng trong trạm gác.

Chú Trần, chú đã nghe ngóng được gì chưa?
Nhan Thần Mặc xốc lại tinh thần, nhìn con đường quanh co phía trước,
Được, vâng, cháu biết rồi. Cám ơn chú.


Sao rồi?
Kim Hạo Vũ ngồi thẳng người nhìn Nhan Thần Mặc.
Kim Hạo Vũ ho khan một tiếng, phân tích lại suy nghĩ trong đầu rồi mới thở ra một hơi,
Hiểu rồi, cậu tiếp tục đi.


Tớ để ý tới những vụ án mà Lê Thiên Minh đã nhận trong mấy năm gần đây, lúc đầu ông ta là một luật sư bảo vệ chính nghĩa, đến khi trở thành một luật sư nổi tiếng trăm trận trăm thắng thì lại đổi cách nhận vụ án. Chỉ cần khách hàng trả một số tiền đủ nhiều, ông ta đều có thể đứng về phía họ...


Đối phương chắc hẳn là người sống ở gần đây, cho nên quen thuộc với hoàn cảnh địa hình xung quanh ở đây. Xưởng sản xuất đã bị bỏ hoang mấy năm rồi, còn thuộc diện phá dỡ nữa. Hình như nguyên nhân là do ông chủ xưởng quỵt tiền công của nguyên cáo mấy lần, cho nên người này đi cùng với vợ tới tận cửa để đòi lại tiền mồ hôi xương máu, cuối cùng lại bị đánh tới mức bị thương nặng. Bà vợ đến bây giờ vẫn còn đang nằm trong viện đợi tiền để tiến hành cấp cứu. Người kia không còn cách nào nên mới đệ đơn tố cáo ông chủ mình.


Cố ý gây thương tích sao?

Lúc bị hỏi chuyện liên quan tới vụ kiện lần này, Nhan Thần Mặc cũng tỏ ra bản thân không hiểu gì cả. Nếu là trước đây, lúc nào anh cũng sẽ để ý nhất cử nhất động của nhà họ Lê, nhưng kể từ khi gặp Lưu Mang, suy nghĩ của anh cũng chỉ vòng quanh chuyện làm thế nào để tranh giành Lưu Mang với tên Lê Xuyên kia. Còn chuyện liên quan tới nhà họ Lê, anh cũng chỉ là nghe nói mà thôi, không đi tìm tòi nghiên cứu nữa.

Alo, chú Trần. Chú nghe ngóng giúp cháu xem gần đây Lê Thiên Minh đang nhận vụ kiện nào.... Ở thành phố Z... cũng chỉ trong hôm nay ngày mai thôi,
Một tay Nhan Thần Mặc nhấc điện thoại lên gọi cho chú Trần đang bận tối mắt tối mũi, nói,
Chú đừng nói gì với bố cháu, xin chú đấy... Đúng rồi, gấp lắm ạ, chú kiểm tra giúp cháu ngay nhé.


Tớ nghĩ là chuyện này có liê5n quan đến vụ án Lê Thiên Minh nhận gần đây.


Sao cậu biết?

Cái nghề luật sư này vốn là sẽ đắc tội với không ít người rồi. Biện hộ thắng thì đắc tội với bên thua, thua thì lại đắc tội với thân chủ. Nếu đảo ngược trắng đen phải trái vì những thân chủ có tiền, khiến người bị hại phải chịu oan, khó tránh khỏi việc khiến cho những người bị hại sẽ chó cùng rứt giậu, làm ra những chuyện quá khích.

Nghe nói phiên tòa lần này diễn ra trong hai ngày, phiên tòa đầu tiên đã kết thúc rồi, vẫn còn một phiên tòa vào ngày mai nữa. Địa điểm diễn ra vẫn là ở thành phố Z. Lê Thiên Minh gọi Lê Xuyên đến để dự thính, chỉ sợ là Lê Xuyên còn chưa kịp bước vào tòa án đã bị người ta bắt cóc để đe doạ Lê Thiên Minh rồi.


Công ty XX đường XX thị trấn XX.
Kim Hạo Vũ cẩn thận đọc, lập tức mở điều hướng trên bản đồ và chỉ dẫn âm thanh lên.
Nhìn bản đồ, nơi đó nằm sát cạnh một ngọn núi khác, bình thường có rất ít người tới đó, thêm vào đó, địa chỉ đó lại còn là một xưởng sản xuất vật liệu không tên không tuổi nữa. Nếu Lê Xuyên thật sự bị người quen thuộc địa hình nơi đây nhốt vào một góc nào đó thì đúng là rất khó tìm.

Xem định vị trong tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi đi.
Nhan Thần Mặc nói.
Lời nói ra miệng nhiều như vậy, nhưng trong đầu anh thì sớm đã trở nên hỗn loạn thành một mớ rồi.

Lê Thiên Minh thì khăng khăng nói rằng nguyên cáo âm thầm đe dọa người kia, còn uy hiếp muốn vơ vét tài sản nên mới bị ông chủ nhà xưởng đánh, cho nên bọn họ thuộc vào trường hợp phòng vệ chính đáng...



Chính đáng cái con khỉ! Người ta đều là nông dân công nhân, làm sao mà có thể uy hiếp bọn chúng được chứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.