Chương 114: Đọ kĩ năng diễn xuất


Lưu Mang đáp lại hai tiếng, ánh mắt quan sát ông lão đêm hôm khuya khoắt còn ngồi bên vệ đường ít người qua lại. Sắc mặt ông ta có vẻ không tốt lắm8, tiều tụy, già nua, mái tóc bạc vẫn còn dính chút bụi bặm. Cơn gió lạnh thổi qua, bóng đèn treo dưới chiếc ô đung đưa, bóng dáng người đàn ông cũ3ng đung đưa theo.


Muộn thế này rồi mấy người đến đây làm gì thế?
Ông lão ngồi thẳng dậy, đặt hai tay lên bàn. Dưới ánh đèn mờ ảo, Lưu Ma9ng không thể nhìn rõ gương mặt của người kia.


Bọn cháu đang dạo quanh thôi ạ,
Kim Hạo Vũ nhanh nhảu trả lời, nhìn xung quanh một lượt rồ6i hỏi,
Bác ơi, các bác chuẩn bị dọn khỏi đây phải không ạ? Sao lại còn mỗi ba nhà thế này ạ? Đường vào đây tối đen như mực ấy, trông lạnh lẽo kin5h.

Kim Hạo Vũ đột nhiên bị Lưu Mang nhắc tới như vậy, liền ngại ngùng cười nhẹ,
Mang Mang, hay là quay về thôi. Ngày mai lại tới. Bác ấy cũng nói rồi, ở đây thưa người lắm. Nhỡ gặp phải kẻ lừa đảo…


Không!
Lưu Mang khăng khăng nói,
Ngày mai mới về!

Hai người đàn ông phải đứng dỗ dành một cô nàng gắt gỏng trước mặt một ông lão, Kim Hạo Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, liền cười với người kia, hỏi han vài câu,
Bác ơi, cho cháu hỏi thăm một chút nhé. Người ta đền bù cho những ngôi nhà bị phá dỡ này bao nhiêu tiền thế ạ,
Hạo Vũ mở lon bia, uống liền một hơi,
Công ty của bọn cháu muốn xây một tòa bên cạnh khu này, chỉ là không hiểu tình hình ở đây lắm…


Phải, định dỡ hết đấy. Những căn được trợ cấp nhỏ quá, không đủ mấy người bọn tôi ở, nên bọn tôi thà sống ở đây còn hơn.


Haiz…


Nhóc con, tôi nói cháu nghe này, nhân lúc trời còn sớm mau quay về đi. Người ở đây sắp đi hết rồi, nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì không biết kêu ai đâu. Mau về đi, về đi.


Hứ, hai ông đàn ông các anh, gặp chuyện như vậy không phải suýt thì lộ rồi sao.

Lộ?! Sao cô nàng này thốt ra chữ này lại tự nhiên quá vậy.
Lưu Mang đột nhiên dừng lại, khi nãy diễn nhập tâm quá, quên mất chính sự. Cô sát lại gần Nhan Thần Mặc, thì thầm với hai người,
Hai người không thấy ông lão đó đáng nghi sao?

Người đàn ông cầm lấy một chiếc khăn, phủi bụi trên người, dọn dẹp đống đồ uống còn trên bàn.
Nhan Thần Mặc tiến lên, nhặt hai lon bia rồi nói:
Vâng, bọn cháu đi đường xa vậy nên hơi khát. Cái này bao tiền vậy ạ?


Hả? Về sao?
Lưu Mang than lên một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, thấy Nhan Thần Mặc liếc mình một cái, cô trừng mắt lên nói,
Giờ vẫn còn sớm chán, ngắm sao trên núi đẹp hơn ở nhà, chúng ta đi lên trên ngắm xung quanh đi. Được không?
Lưu Mang bĩu môi, kéo tay Nhan Thần Mặc nũng nịu,
Hạo Vũ không phải muốn tới đây để thị sát đất đai sao, nói không chừng có thể nhìn trúng được mấy lô đất để xây nhà đấy.


Loại bia này rất hiếm thấy, trên thị trường cũng không bán nhiều. Có một lốc này thôi cũng phải mất kha khá tiền rồi, hơn nữa hành vi của người kia cũng rất đáng ngờ…


Cậu nói xem liệu có phải ông ta đứng ở ngã tư để canh chừng không? Xem liệu có ai đến cứu Lê Xuyên hay không?
Kim Hạo Vũ suy đoán.
Hai người đàn ông đang nghiêm túc suy xét, bỗng nghe thấy Lưu Mang ui da mấy tiếng.

Như thế nào cơ?
Kim Hạo Vũ hỏi. Anh ta chỉ chăm chăm nói chuyện dỡ nhà với ông ta, không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Đôi mắt đen, sâu thẳm của Nhan Thần Mặc đứng dưới ánh sao lại ánh lên cái lạnh thấu xương, nheo mắt nhìn chiếc ô to phía sau đầy cảnh giác.
Nơi này ít người qua lại, chúng ta đi lâu vậy rồi mà không thấy bóng dáng ai đi qua cả. Người đó lại ra bày đồ trong một đêm lạnh lẽo như vậy…

Thấy Nhan Thần Mặc trầm ngâm nhìn lon bia trong tay, Kim Hạo Vũ đột nhiên chắp tay lại phát ra một tiếng bốp.
Sao tôi lại không để ý chứ. Lon này không phải là của Lê…
Anh nhìn đi nhìn lại căn nhà đinh đang sáng đèn, nói,
Cái lon mà đoạn video ngắn đó quay được sao.


Em không sao chứ?
Kim Hạo Vũ nhíu mày hỏi.

Bụng em đau, đau quá đi mất,
Lưu Mang ôm bụng, mặt mày méo mó,
Chắc là em ăn phải cái gì trong nhà trọ rồi, em muốn đi vệ sinh…


Hả?
Kim Hạo Vũ vừa phát hiện ra vài manh mối nên rất phấn khích, kết quả bị Lưu Mang ngắt lời, cụt hết cả hứng,
Ở đây làm gì có nhà vệ sinh chứ, em… em, đúng là lý do lý trấu.

Người đàn ông lớn tuổi quan sát Kim Hạo Vũ một lúc, thấy không giống người đã từng đi làm chút nào. Nhưng vừa nghe những chia sẻ của anh về việc chuyển đổi sử dụng đất ở đây liền không nghi ngờ gì nữa, hai người vui vẻ bàn chuyện tới lui.

Bọn gian thương này đúng là chẳng khác gì trộm cướp hết, số tiền dỡ bỏ của cha cháu chắc chắn là không ít hơn số tiền bọn chúng bỏ ra đâu.
Kim Hạo Vũ uống cạn lon bia, vứt vào thùng rác bên cạnh, quay lại nhìn các tòa nhà xung quanh một lần nữa.

Phải rồi, mấy thành phố quanh đây có mấy công ty bất động sản có thể sánh được với nhà cậu được. Công ty lớn ra tay hào phóng mà,
Nhan Thần Mặc nghịch lon bia chưa mở, nhìn Kim Hạo Vũ nhướn mày, nói,
Tiền hai lon bia này do Kim thiếu gia trả, nhớ trả lại cho tôi nhé.


Chưa thấy ai ki bo như cậu đâu.
Kim Hạo Vũ liếc Nhan Thần Mặc một cái.
Hai người tranh cãi một người thì nũng nịu đòi đi ngắm sao, nhìn không có chút kì lạ nào.
Ông lão dọn dẹp xong vẫn cố gắng thuyết phúc họ quay về, Nhan Thần Mặc đồng ý cho có,
Được rồi, bọn cháu đưa cô nhóc này đi ngắm sao một lát rồi sẽ trở về ngay.

Thấy ông lão đi vào con ngõ nhỏ tới một nhà đang sáng đèn, Kim Hạo Vũ lại bắt đầu kể về đãi ngộ của nhà họ Kim với những hộ gia đình phải di dời, giọng nói không lớn, lại chỉ vừa đủ để ông lão có thể nghe được.
Cả ba nhìn quanh một lượt, nhận ra không còn người khác, liền tiến lên mấy bước.

Anh nói này Mang Mang, em được đấy. Diễn xuất ngẫu hứng đỉnh ghê, có tài làm diễn viên đấy.
Kim Hạo Vũ trêu.

Ái! Ui da!


Tiếng rên rỉ đau khổ khiến Kim Hạo Vũ thấy có chút khó chịu. Anh chỉ vào mấy cánh đồng xung quanh nói:
Em ra đó giải quyết đi, anh với Thần Mặc trông chừng cho em. Trời tối thế này chắc không ai thấy đâu.



Hả?
Lưu Mang ôm bụng há hốc mồm. Chuyện như thế này mà cái tên này cũng nghĩ ra cho được.


Em không muốn! Xấu hổ chết mất.


Nếu như thực sự nhất thời bị đau bụng, lại nghe được ý kiến đó của Kim Hạo Vũ, cô có thể sẽ… suy nghĩ một chút. Nhưng xấu hổ như vậy, mất mặt vậy sao mà tránh được. Không chừng Nhan Thần Mặc với Kim Hạo Vũ lại đứng cười nhạo cô. Hừ, cô không thèm.

Cô đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, chỉ vào căn nhà đinh đang sáng đèn nói:
Giờ đỡ hơn nhiều rồi, đường về cũng còn khá xa. Chúng ta tới đó xem thế nào, tiện mượn nhà vệ sinh một chút.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.