Chương 115: Mượn gió bẻ măng


Người đó rất thận trọng, thập thò không muốn để họ vào.


Sao các người lại tới đây?
Ông ta kinh ngạc hỏi.

Chúng ta đi thôi.


Được rồi.


Bố, đây là ai vậy?
Chàng trai nhìn Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ một lượt, hỏi lão Đinh, biết chỉ là người qua đường đang dùng nhờ nhà vệ sinh, bèn tức giận nói,
Lũ khốn kiếp này, đã hại dì tôi bị thương giờ còn tới quấy rầy chú tôi nữa. Đây là cái thể thống gì vậy?


Ấy…


Sao ta biết được chứ, hay con lại để đâu rồi cũng nên.
Lão Đinh cũng không để ý chiếc điện thoại đó, đi vào bếp nói,
Lát nữa rồi tìm, con đem đồ ăn cho chú Ba con trước đã. Ở đó cả ngày trời, chắc cũng mệt lắm rồi. Con vào thay ca cho chú ấy, để chú ấy về nghỉ ngơi chút đi.

Trên con đường nhỏ tối mịt, Nhan Thần Mặc nhìn thấy một cái mương khô người cũng nhảy vào vừa.

Lạc Lạc, mẹ con thế nào rồi?
Ông Đinh vội vàng tiến đến hỏi thăm cô gái.
Đinh Lạc Lạc lắc đầu quầy quậy, đôi mắt ngấn lệ,
Bác sĩ nói não bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không phẫu thuật sợ là…


Chúng tôi nào dám báo, mà ông chủ nhà đó lại còn báo cảnh sát bắt anh tôi đi. Anh tôi tức giận đâm đơn kiện họ, ai mà biết ông ta đã mời một vị luật sư từ thành phố lớn tới…


Việc này…
Kim Hạo Vũ có vẻ lúng túng,
Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết làm thế nào để giúp ông.
Nói đoạn, anh lấy hết tiền trong túi ra, dúi vào tay lão Đinh,
Cũng không nhiều, ông dùng tạm trước nhé.


Chú hai!

Là một chàng trai và một cô gái chạc tuổi bọn họ, hai người trông có vẻ mệt mỏi vì đi đường, sắc mặt có chút uể oải.
Bỗng nhiên, thấy Đinh Gia Huy rút từ trong túi áo một chiếc điện thoại màu trắng, Lưu Mang mở to mắt nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại. Là của Lê Xuyên mà!
Lưu Mang chạy xuống, khoan khoái nói,
Đỡ hơn nhiều rồi.

Thấy trong nhà người ta có chuyện khó xử, Kim Hạo Vũ bối rối hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Là vì chuyện dỡ nhà đó sao?

Chàng trai nhìn gương mặt ngây thơ thân thiết của Kim Hạo Vũ, hơi nghiêng đầu nhìn cha mình, lạnh giọng trả lời:
Không phải! Tại cái…

Đinh Gia Huy loay hoay không mở được khóa màn hình, quay qua quay lại một cách chán nản, cô ngạc nhiên nói:
Ấy, chúng ta dùng điện thoại giống nhau nè.

Đinh Gia Huy ngạc nhiên, nhìn Lưu Mang đang mỉm cười thuần khiết liền bật cười, nói nói mấy câu rồi để điện thoại lên bàn, Đinh Gia Huy hứng thú thảo luận với Lưu Mang về chức năng của điện thoại, hắn nói:
Chiếc điện thoại này tôi mới mua ấy mà, còn chưa biết được là có những chức năng gì nữa.

Nhan Thần Mặc nhìn Kim Hạo Vũ, sau đó cũng rút tiền từ trong ví ra. Thấy lão Đinh từ chối, anh cười nhạt,
Cầm lấy đi, trông các người cũng đang khó khăn mà. Chút tiền lẻ này không là gì với Kim đại thiếu gia đâu,
Nói xong, anh liền nhìn Kim Hạo Vũ cười cười,
Về nhớ trả tôi đó nha.


Cậu!
Kim Hạo Vũ trừng mắt nhìn Nhan Thần Mặc,
Cậu đúng là đồ ki bo bủn xỉn!


5Cao kế đấy, suýt chút nữa bị hai người lừa rồi.
Kim Hạo Vũ bấm điện thoại, làm như đang nói chuyện với ai đó.
Đinh lão bá ngồi đối diện nhìn bọn họ, nói:
Chiếc điện thoại này không rẻ chút nào nha, haiz… Con trai tôi dạo này cứ nhõng nhẽo đòi tôi mua cái này suốt, thanh niên bây giờ thật là…


Chào bác nhé.
Kim Hạo Vũ mỉm cười rạng rỡ, nhìn Đinh Gia Huy mang mấy món đồ từ trên gác xuống, bèn sải bước nhanh theo hai người bọn họ ra khỏi nhà.

Cha, điện thoại của con đâu rồi?
Ba người còn chưa nhận quà của họ, Đinh Gia Huy để mọi thứ trở lại vị trí của nó, quay lại đã không thấy đồ trên bàn đâu cả bèn hỏi.

Thai phụ mà dì vô tình đẩy phải là con dâu của tên khốn đó, mang thai được tám tháng rồi, giờ đang làm xét nghiệm trong bệnh viện. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ.


Làm sao lại như thế được.
Ông Đinh rõ ràng không biết nhiều thông tin như thế, thấy Đinh Lạc Lạc không chịu được khóc thút thít bèn ra an ủi,
Con gái, đừng khóc, chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi. Không phải vẫn còn chú Ba của con sao. Về nhà cha sẽ tìm chú Ba con bàn bạc lại nhé, phải rồi, sao cha con vẫn chưa về thế, vẫn đang trong viện sao?

Động tác của Đinh Gia Huy rất nhanh, Lưu Mang lập tức đứng dậy đi xuống tầng không muốn để anh ta phát hiện cô đang trốn trên tầng theo dõi bọn họ.
Lưu Mang đánh mắt với Nhan Thần Mặc, cảm ơn lão Đinh và nói lời tạm biệt, tầm mắt dừng lại ở chiếc điện thoại trên bàn. Thấy lão Đinh và Đinh Lạc Lạc không chú ý tới chiếc điện thoại, cô tiến gần chiếc bàn thêm mấy bước, đi tới bên cạnh Nhan Thần Mặc lắc cánh tay anh.
Lão Đinh cũng không còn ai để than khổ, liền kể hết chuyện anh em họ đòi tiền công, than ngắn thở dài,
… Ai mà ngờ chị dâu tôi nhất thời kích động lao về phía trước, không cẩn thận lại va phải một thai phụ, nhà đó cũng không phải người nữa, cầm ngay chai rượu đập vào đầu chị tôi, giờ vẫn còn đang nằm trong viện kia kìa.


Thế mọi người đã báo cảnh sát chưa?


Giữ ông ta, tiếp chuyện ông ta đi. Em không sao, trên tầng không có ai.

Nhan Thần Mặc đọc lướt tin nhắn, đánh mắt ra hiệu với Kim Hạo Vũ.
Lưu Mang cười,
Thực ra tôi cũng không biết dùng lắm đâu, chỉ biết gọi điện nói chuyện các thứ thôi.
Cô nhìn sắc mặt nghiêm túc của Nhan Thần Mặc, chớp mắt, rồi lại nhìn xuống chiếc điện thoại trắng trên bàn.
Nhà này rõ ràng không có ý chào đón bọn họ, thấy ông Đinh nhìn bọn họ mấy lần, ánh mắt như muốn tiễn khách, Lưu Mang lại giả bộ đau đớn, bẽn lẽn cười với ông lão một cái rồi ôm bụng chạy biến lên tầng.
Ông lão nhìn hai người họ với ánh mắt cảm kích, đưa tiền cho Đinh Lạc Lạc rồi nói với con trai:
Con lên tầng lấy chút đặc sản tặng cho hai nhà hảo tâm này đi…


Không, không cần đâu.

Đinh Lạc Lạc gật đầu, hạ giọng nói:
Chú Hai, chuyện mẹ con có thể giải quyết thế nào chứ, mấy mảnh vỡ đó đúng là được lấy ra, nhưng mà…

Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ coi như là người ngoài, không tiện mở lời, thấy gia đình họ có vẻ căng thẳng, Kim Hạo Vũ liền hỏi ông lão:
Bác à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao nghe có vẻ nghiêm trọng thế?


Có một người cha giàu có sung sướng nhỉ, tôi thì đúng là đồ vô dụng, chẳng thể cho con mình cuộc sống mà nó muốn.

Lưu Mang trốn trong góc cầu thang, quan sát nhất cử nhất động của ba người dưới tầng, cô vừa lên tầng đã kiểm tra trong ngoài tòa nhà một lượt, không có ai khác, cũng không có vật gì khả nghi. Nếu có bị ai phát hiện, cô cũng có thể bảo đang đi tìm nhà vệ sinh, may là chỉ có mình cô ở đây tự do tự tại.


Kim Hạo Vũ đang định mượn câu chuyện dỡ nhà để tiếp tục trò chuyện với lão Đinh, chợt nghe thấy có tiếng gọi bên ngoài vọng vào bèn im bặt.

Bố!


Cháu xin lỗi đã làm phiền 8bác. Nhưng bạn gái của cháu tự nhiên lại đau bụng quá, bọn cháu đi đường xa như vậy, ở đây cũng không gọi được xe. Có thể cho bọn cháu mượn nhà vệ si3nh một lát được không?
Nhan Thần Mặc dìu Lưu Mang đang cau mày chịu đựng.
Ông Đinh quan sát cô một lượt rồi mới mở cửa, nói:
Phòng vệ sinh 9ở chỗ rẽ tầng hai,
Nhìn Lưu Mang ôm bụng chạy vội lên tầng, ông mới mời Nhan Thần Mặc hai người họ vào trong ngồi,
Các cậu ngồi đây đợi đi. Ầy…

Nghe tiếng thở dài mệt mỏi, Nhan Thần Mặc nhìn Kim Hạo Vũ, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh ta. Kim Hạo Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đinh Gia Huy không thể ngồi yên, ngồi vắt chân hút thuốc, sốt ruột nói:
Hôm nay vụ kiện của chú có vẻ không khả quan cho lắm, vị luật sư đó lại còn buộc tội bác gái cố tình gây thương tích nữa.


Con nói cái gì!
Ông Đinh kinh ngạc, không chú ý tới Nhan Thần Mặc bọn họ nữa. Cậu con trai cũng không phải kẻ ngốc, tuyệt nhiên không đem chuyện người bị trói ra nói.

Gia Huy!
Ông lão quát lớn, đánh mắt ra hiệu với cậu con trai.

Xem ra vụ Lê Xuyên mất tích có vẻ có liên quan đến gia đình này, ông lão này vẫn còn nghi ngờ chúng ta.
Lưu Mang đứng trên cầu thang bí mật quan sát, nhắn tin cho Nhan Thần Mặc.
Kim Hạo Vũ xoay điện thoại một vòng, cười hai tiếng,
Thật sao, cũng có khả năng là sẽ thế thật.

Anh thân là công tử của công ty bất động sản lớn nào có khái niệm gì về dăm ba nghìn đồng lẻ, điện thoại với anh cũng chỉ là một công cụ thôi, dùng tiện là được.

Làm gì vậy!
Lưu Mang hỏi.


Vẫn còn chú Ba chưa xuất hiện, chúng ta trốn ở đây nhìn một lát đi.


Lưu Mang gật đầu hiểu ý, cùng hai người kia nhảy xuống cái mương nhìn về phía căn nhà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.