Chương 116: Bị thương nặng



Đừng nói nữa, họ ra rồi kìa.
Nhan Thần Mặc vội vã tiến lại gần về phía ba bọn họ, vừa đủ để nghe mang máng thấy giọng nói của Đinh Gia Huy.

Ta vẫn cảm thấy ba người họ có chút kì lạ!
Lão Đinh tức giận nói,
Mau đi xem chú Ba con ở đó thế nào rồi đi.



Cái gã cứ nói liê3n mồm kia cứ trông giông giống con trai của thằng cha luật sư xấu tính kia ấy,
Đinh Gia Huy nắm chặt tay đi qua con đường phía trên họ,
Vừa và9o nhà con đã thấy có chút quen quen, nhưng không biết nói thế nào. Điện thoại của cái tên nhóc kia chắc đã bị chúng lấy đi rồi.



Chú Ha6i, hai người nghĩ xem có phải chúng đã tìm ra người đó rồi không. Liệu chúng có báo cảnh sát không?
Đinh Lạc Lạc lo lắng, hoảng sợ.

Gia Kiệt!
Một ông già khác nhìn thấy con trai bị đánh lập tức ra đỡ chàng trai dậy và chạy về phía Lưu Mang, vừa hay Kim Hạo Vũ đã thoát khỏi sự vướng víu của Đinh Gia Huy, anh liền ném gạch vào lưng ông lão khiến ông ta ngã xuống đất, Lưu Mang liền chạy đến nấp sau lưng anh.

Xin em đấy! Không phải Thần Mặc dặn em đứng ở ngoài rồi hay sao!
Kim Hạo Vũ thấy cô nhảy vào liền vô cùng phiền não. Hai người đối phó với bốn gã đàn ông đã mệt lắm rồi, lại còn phải chăm sóc Lê Xuyên bị thương và một cô gái phiền phức, như thế này chắc phải phân thân ra mất.

Em sợ.
Lưu Mang nắm chặt thanh sắt, nhìn hai anh em già nhà họ Đinh, nói,
Tôi báo cảnh sát rồi, người ở dưới tầng cũng đang bị thương nặng, nếu các người còn làm càn, sống hay chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé!

Kim Hạo Vũ không muốn làm khó ông lão, cũng không để ý đến ba người ngã xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lưu Mang. Anh nhanh chóng lách khỏi Đinh Gia Huy, một tên đàn ông khác cũng chạy thẳng về phía Lưu Mang đang đứng trên cầu thang.
Nhà máy có tổng cộng năm người, hai ông lão, ba chàng trai trẻ. Trong đó có một người bị thương bởi một chiếc cờ lê vẫn chưa đứng dậy được, bốn kẻ còn lại để dành cho Nhan Thần Mặc bọn họ xử lí là quá đủ rồi.

Mang Mang!
Lê Xuyên vừa được cởi trói hoảng hốt nhìn Lưu Mang nhảy lên một bậc đáp đất an toàn, thấy cô đang cầm một cây gậy sắt đánh người đàn ông liên tục, xem ra tạm thời cũng chưa có gì nguy hiểm.

Vâng.
Lưu Mang ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ tới sự giận dữ của hai cha con kia, cô thực sự có chút sợ hãi. Suy cho cùng con người ta, dù mù chữ hay mù luật, khi đã bị dồn đến bước đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.
Hai người vội vã tiến về phía trước, không để ý phía xa xa đằng sau có ba thanh niên đang đi theo họ.
Khi đến gần một nhà máy bỏ hoang còn sáng đèn, Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ mới dừng bước, trốn sau một cái cây lớn phía sau để quan sát xung quanh. Ngoài một vài tiếng ồn phát ra từ nhà máy, xung quanh chẳng có chút động tĩnh nào, đến bóng người cũng không có.
Lưu Mang mở điện thoại, mượn chút ánh sáng để trấn an bản thân. Cho dù biết ánh đèn điện thoại sẽ thu hút bọn xấu, nhưng cô vẫn dựa vào chút ánh sáng đó một cách không kiểm soát được.

Alo? Tôi muốn báo cảnh sát…

Lưu Mang nhìn bọn họ dần biến mất khỏi tầm mắt, khom người chạy nhanh qua tường hướng về phía Nhan Thần Mặc.
Bóng người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, Lưu Mang hai tay nắm chặt thứ đồ kim loại lạnh toát giơ lên.
Cũng không biết bản thân đã làm gì, chỉ thấy người đàn ông ôm trán ngã xuống đất rên rỉ, cô hoảng loạn làm rơi chiếc cờ lê dính máu, chạy về hướng nhà máy.
Vào nhà máy, cô mới nghe rõ tiếng ồn ào đến đinh tai nhức óc. Lưu Mang chạy thật nhanh theo hướng âm thanh, đi qua một cái máy tiện, tiện tay nhặt một thanh sắt dày vừa phải, thế này mới có được chút dũng khí.
Dưới chân vang tới tiếng vỡ đồ, Lưu Mang biến sắc, mặt tái nhợt, đứng dậy chui vào góc.

Ai!
Tiếng người đó cảnh giác đi về phía cô.
Lưu Mang thấy trực giác như tê dại, giống như cảnh Cổ Hoặc Tử cầm dao bầu trong phim Hồng Kông, cô nín thở, nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm về phía trước.

Ngoan nào, ở đây đợi bọn anh về.
Nhan Thần Mặc quả quyết, gỡ năm ngón tay đang bám chặt tay anh ra, cùng Kim Hạo Vũ chia ra hành động.
Nhìn hai người một trái một phải đi men theo lối vào nhà máy, Lưu Mang nắm chặt lấy điện thoại, lo đến mức không thở nổi.
Tiếng ồn trong nhà máy phát ra ở con phố tối tăm bất thường này nghe thật đáng sợ, giống như bức tranh kinh hoàng trong một bộ phim kinh dị Âu Mỹ vậy.

Chắc là ở kia rồi.
Kim Hạo Vũ nhìn lên cửa sổ tầng hai.

Ba người cũng hành động có vẻ không tiện lắm, hay là…
Nhan Thần Mặc nói,
Mang Mang, ở đây có vẻ an toàn, em trốn ở đây đi. Anh và Hạo Vũ đi xem thế nào.


Đừng!
Đôi mắt tròn xoe liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ chút ánh sáng phát ra từ nhà máy cách khoảng mười mét, xung quanh gốc cây này toàn một màu đen thui, đến năm ngón tay còn không nhìn rõ. Cô thà xông vào giết chết kẻ xấu, còn hơn ở đây một mình.

Co5n về viện với mẹ trước đi, ta với Gia Huy đến chỗ chú Ba xem có giúp được gì không.
Lão Đinh nói.
Ba người họ chia thành hai đường, hai người đàn ông hùng hổ đi về phía trước. Thấy họ đã đi xa rồi, Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ mới nhảy ra khỏi mương và kéo Lưu Mang lên.

Chúng ta đi theo sau họ là được rồi,
Nhan Thần Mặc nhìn Lưu Mang,
Nấp đằng sau lưng anh, đừng có chạy lung tung đấy, biết chưa hả?

Thoáng thấy bóng người lạ đi ra từ đường giữa hai ngôi nhà, miệng vẫn đang hút thuốc. Lưu Mang mếu máo, toàn thân đột nhiên dần cứng lại, dựa vào tường trượt xuống ngồi xổm thành một đống.
Mười ngón tay vô thức mò mẫm dưới đất, nhìn ánh lửa trên điếu thuốc chập chờn đang lại gần mình. Cô nuốt nước bọt, tay nắm chặt một thứ lạnh lạnh không rõ là gì.

Răng rắc!


Các người quả nhiên là đến tìm thằng nhóc này!
Ông Đinh tức run người, giơ tay run rẩy chỉ vào Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ đang đánh nhau.
Nhìn cách đánh, rõ ràng hai người không có ý định làm người kia bị thương, chỉ đơn giản là đẩy người kia ngã về chỗ Lê Xuyên đang bị trói.

Hạo Vũ cẩn thận!
Âm thanh kinh hoàng vang lên trong phân xưởng.
Vốn dĩ định dọa cho mấy người bọn họ mau chóng bỏ đi, thật không ngờ câu nói này lại khiến chú Ba nhà họ Đinh tức giận.


Cô nói cô làm gì con trai tôi cơ?
Chú Ba nhà họ Đinh tức đỏ cả mắt, tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống cô, xoa lưng đi về phía cô.


Tôi… tôi… chỉ là cầm cờ lê đánh vào đầu anh ta thôi mà.


Thôi mà à, nghe nhẹ nhàng nhỉ. Người nhà họ Đinh nghĩ đến cảnh chị dâu đang nằm hôn mê bất tỉnh trong viện, lập tức hăng máu, sức chiến đấu lại tăng lên ngút trời.


Lũ khốn kiếp chúng mày, bọn tao đã khổ thế này rồi, chúng mày còn tới ép tao vào bước đường cùng!
Đinh Gia Huy nghiến răng kèn kẹt, xông thẳng tới chỗ Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên.

Lê Xuyên loạng quạng sắp ngã, sợ họ biết rằng Lê Thiên Minh sẽ không từ bỏ vụ kiện này sẽ càng ra tay tàn bạo hơn với anh, đến đứng cũng không đứng dậy nổi, mặt mũi bầm dập khiến người ta khiếp sợ.


Thần Mặc!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.