Chương 119: Coi như em thức thời
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1358 chữ
- 2022-02-04 05:21:02
Trong phòng khách, Bùi Vân nhìn mẹ con Lưu Mang với gương mặt tiều tụy, hốc hác, định nói gì đó rồi lại thôi, nhờ Nhan Thần Bắc dìu đi ra k8hỏi phòng bệnh.
Tiếng khóc ngoài cửa phòng có chút lớn, Lưu Mang tò mò định đứng dậy xem thế nào nhưng bị Trình Nhu ngăn lại.
3
Con làm gì thế? Dì Bùi của con là người cực kì trọng thể diện, nhìn hai đứa con bị thương tới mức này cũng không khóc, con ra làm phi9ền người ta, không phải sẽ khiến người ta thấy xấu hổ sao,
Trình Nhu nói,
Khi nãy bà ấy và Thần Mặc cũng nói với nhau nhiều rồi, Tiểu Xu6yên cũng có ở đó, con tò mò thì có thể đi hỏi hai đứa nó. Đồng trang lứa thì cũng nên giao lưu nhiều một chút. Còn việc của dì Bùi thì để 5ta.
Lưu Mang trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Lê Xuyên, trong ấn tượng của cô, Lê Xuyên là người nói năng thận trọng, khóe miệng cong duyên dáng mê người, không biết đã hút hồn được bao nhiêu thiếu nữ. Trước giờ cô luôn bị ám ảnh sâu sắc về dáng vẻ ôn nhu tao nhã của Lê Xuyên.
Anh hai, anh hai, anh hai anh hai anh hai!
Lê Xuyên cứ gọi Nhan Thần Mặc, nhưng Nhan Thần Mặc không có chút phản ứng nào. Tốc độ càng ngày càng nhanh, giống như hòa thượng đang ngồi niệm kinh vậy, nghe buồn cười.
Em muốn làm vợ của ai?
Nhan Thần Mặc ngạo nghễ hỏi.
Ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn kim cương, Lưu Mang không ngần ngại nói:
Đeo nhẫn của ai thì là vợ của người đó, mãi mãi như vậy!
Cô nói một cách chắc chắn, giống như một lời thề vậy, lực trên cổ tay dần giảm bớt.
Nghe Lưu Mang nói như vậy, Lê Xuyên mặt mày hớn hở, nhướn mày thách thức Nhan Thần Mặc. Ánh mắt đắc ý đó giống hệt bộ dạng hả hê thường ngày của Nhan Thần Mặc. Ngược lại, Nhan Thần Mặc chỉ hừ mũi tỏ vẻ khinh bỉ.
Lê Xuyên, cậu không lúc nào không lợi dụng vợ tôi cả,
Nhan Thần Mặc nghiêng đôi mắt sâu thẳm lườm Lê Xuyên đang ngồi một nửa trên giường,
Tôi đã nhận cậu là em chưa mà cậu dám gọi Mang Mang là chị dâu chứ.
Vì Lê Xuyên, cô mới thích dì Bùi của mình, xinh đẹp đoan trang; nhưng vì Nhan Thần Mặc, cô dần dần ghét dì Bùi, ích kỷ máu lạnh. Thấy bà ôm mặt khóc đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng cô cũng thấy có gì đó không yên.
Thấy hai anh em họ đang nằm yên trong phòng ngủ, Lưu Mang từ từ đứng dậy, lặng lẽ bước vào, ngồi ở lối đi giữa hai chiếc giường.
Không phải đi!
Nhan Thần Mặc lạnh lùng nói,
Em là vợ sắp cưới của anh, làm gì có nghĩa vụ phải chăm sóc cho người đàn ông khác chứ.
…
Lưu Mang sững sờ. Tới lúc nào rồi mà vẫn còn trẻ con, ghen bóng ghen gió như thế chứ.
Biết rồi còn hỏi!
Lưu Mang lấy một ly nước lẩm bẩm,
Em là vợ của anh, được chưa hả?
…
Nhan Thần Mặc nhắm mắt làm ngơ với cô, dường như muốn nói,
Coi như em thức thời
.
Xưng hô này nghe có chút kỳ cục, cũng có chút thân thiết. Lưu Mang hơi đỏ mặt, nhìn hai anh em họ vừa hồi chút sức lực đã cãi nhau, thi thoảng còn ho nhẹ, cô dở khóc dở cười phân bua:
Được rồi! Cả hai người để tôi chăm! Tôi có nghĩa vụ phải chăm cả hai anh em các người. Được chưa hả?
Nói xong, Lưu Mang dụi đôi mắt giàn giụa nước mắt, miệng cười hì hì một tiếng, những giọt nước mắt hạnh phúc lại tuôn trào. Cho dù anh ấy có mạnh mồm thế nào, suy cho cùng, trong lòng Nhan Thần Mặc vẫn có người em này. Lúc anh biết Lê Xuyên gặp nguy hiểm, anh chẳng thèm nghĩ ngợi liền chạy đi luôn. Khi Lê Xuyên suýt chút nữa bị cả cây gậy đập vào đầu, anh không ngần ngại đứng chắn phía trước bảo vệ cho người em này, vì em trai mình mà đỡ một đòn chí mạng. Nhan Thần Mặc là một người miệng lưỡi ác độc nhưng lại có một trái tim lương thiện, là người dùng tính mạng của mình để bảo vệ gia đình.
Đưa ly nước xong, Lưu Mang thấy anh vẫn xị mặt, bèn nhẹ giọng thì thầm:
Còn chưa kết hôn đã bị thương tới mức này, nếu không tu dưỡng tốt, em chạy đi làm vợ người ta đấy!
Em nói cái gì!
Được rồi, Thần Mặc anh ấy…
Lưu Mang nhịn cười, nhìn bộ dạng giấu diếm khuôn mặt xấu hổ của Nhan Thần Mặc,
Nghe anh gọi anh ấy như vậy, trong lòng không biết đã đắc ý được bao nhiêu phần rồi.
Mang Mang! Rốt cuộc em là vợ ai vậy hả!
Nhan Thần Mặc đột nhiên tăng âm lượng, lườm cô một cách bất mãn.
Không có vấn đề gì nghiêm trọng, đừng để cậu ấy có hành động quá khích là được,
bác sĩ hỏi,
Có cần tiêm thuốc giảm đau cho cậu ấy không?
Không cần đâu! Tôi chịu được!
Nhan Thần Mặc lạnh lùng từ chối, ánh mắt oán hận không rời Lưu Mang dù chỉ một giây.
A!
Sau khi kích động một lúc, Nhan Thần Mặc mới cảm thấy người có chút khó chịu, sau lưng đau không chịu nổi.
Mang Mang! Con cũng thật là, sao có thể nói năng bừa bãi như thế được. Làm Thần Mặc kích động rồi kìa.
Trình Nhu và mẹ con Bùi Vân đứng ngoài phòng khách đã thấy hết động tĩnh trong phòng ngủ, thấy Nhan Thần Mặc bị đau mới bước vào.
Bỗng nhiên cổ tay bị anh giữ chặt. Lực giữ của anh rất mạnh, khuôn mặt u ám trông rất khó coi, trông vừa tím vừa đen như lá cà bị dập vùi trong sương gió.
Ui da,
Lưu Mang hốt hoảng, anh vẫn còn đang bị thương, giờ lại kéo tay cô mạnh như vậy, chắc chắn sẽ bị đau, cô hoảng hốt dỗ dành,
Không phải, em chỉ dọa anh chút thôi, thật đó.
Cô nắm lấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô, ôm ôm vỗ về,
Anh đừng kích động, em sợ đấy…
Đừng cử động nữa, ta bảo Thần Bắc đi gọi bác sĩ rồi.
Bùi Vân dang hai tay về phía Nhan Thần Mặc, tư thế như muốn ôm anh vào lòng, nhưng lại không dám chạm vào anh, sợ khiến anh bị đau, bị thương.
Bác sĩ vội vàng đi vào phòng, kiểm tra sơ bộ vết khâu, thở phào một cái.
Hai anh em này đúng là cùng một mẹ sinh ra, đến dáng vẻ cãi nhau cũng giống y như đúc.
Anh nhận em hay không, không phải việc của em, em nhận anh là được rồi…
Mang Mang,
Giọng Lê Xuyên trầm và khàn, nhưng lại rất dễ nghe,
Giúp anh rót ly nước với.
Lưu Mang còn chưa đứng dậy, cổ tay đã bị Nhan Thần Mặc giữ chặt. Lực giữ không nhỏ, nhưng so với trước thì đã yếu đi rất nhiều rồi.
Lê Xuyên cười, ho nhẹ một tiếng, nghe Nhan Thần Mặc vẫn còn sức nói vậy, mệt mỏi cụp mắt xuống, nói như lẽ dĩ nhiên:
Mang Mang là chị dâu em, anh nói xem chị ấy có nghĩa vụ chăm sóc em hay không?
Chị dâu? Lê Xuyên bỗng nhiên gọi cô là chị dâu!
Toi rồi, lần này mẹ sẽ lại hiểu nhầm là cô bắt nạt Nhan Thần Mặc.
Lưu Mang chột dạ cúi đầu, liếc Trình Nhu một cái, nhận được ánh mắt trách móc của Trình Nhu, cô lại cụp mắt xuống, không dám nhìn người mẹ đang đau lòng vì Nhan Thần Mặc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.