Chương 120: Chung một căn phòng
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1540 chữ
- 2022-02-04 05:21:17
Lê Xuyên! Cậu có thấy phiền không vậy, không thấy xe chật ních rồi sao!
Nhan Thần Mặc đứng ở cửa sau, ngao ngán liếc Lê Xuyên trong xe.
Động8 tác của Lê Xuyên nhanh nhẹn hơn Nhan Thần Mặc, đếm số người trong xe, cười nói:
Anh cả, Mang Mang, em với anh. Vừa đủ luôn, không chật đâu!
Kỹ thuật lái xe của Nhan Thần Bắc khá tệ, Lưu Mang cầm lái, cười với Nhan Thần Bắc, nhìn Nhan Thần Mặc đang đứng ngoài xe chớp chớp mắt nói:
Anh c9òn không mau vào, em lái xe đi đây,
Cô ngừng lại một lúc, hạ lệnh cho Lê Xuyên,
Lê Xuyên, đóng cửa!
Cậu thử đóng tôi xem nào!
Nhắc tới Lê Thiên Minh, Bùi Vân buồn bã nói:
Anh ấy mấy ngày nay rất bận, bay đây đó suốt, nghe nói đang có vụ kiện tranh chấp tài chính giữa hai công ty…
Nhan Kiến Hùng gật gật đầu tỏ ý thấu hiểu,
Đàn ông mà, đều phải lấy sự nghiệp làm trọng.
Sự nghiệp? Từ sau khi Lê Thiên Minh thành danh, lời mời không ngớt, công việc không ngừng, thường xuyên nghỉ lại ở khách sạn hoặc công ty. Ngay cả ngày mùng một Tết, đêm 30, ông cũng phải đến thành phố Z để tìm hiểu vụ án. Cũng bởi vì vụ án và Lê Xuyên xảy ra tranh chấp, đành phải đánh Lê Xuyên một trận. Bùi Vân đau lòng không nói nên lời, bà không hiểu mấy vụ kiện tụng ở công ty, chỉ biết con mình rất phản đối. Biết chồng tính tình nóng nảy, bà chỉ còn cách khuyên con trai không nên đối đầu với ông ấy nữa.
Nhan Thần Mặc trước giờ vốn không để ý mấy vụ sinh nhật này lắm, bao năm rồi cũng không có cảm xúc gì.
Sợ là anh không tham gia được rồi, bên Mỹ mới gọi điện sang, tối nay anh phải quay về rồi,
Nhan Thần Bắc nhìn Nhan Thần Mặc ngồi phía sau,
Chú hai, nhớ tham gia đấy nhé, ăn hộ anh phần bánh kem luôn.
Chú hai? Cái tên Nhan Thần Bắc này lại định lợi dụng anh rồi!
Anh tuyệt đối không động vào em đâu.
Nhan Thần Mặc bảo đảm.
Em tin lời anh, nhưng em không tin…
Ánh mắt của Lưu Mang thuận theo người anh nhìn xuống dưới, nhanh chóng chạy vào trong bếp để thoát khỏi sự khống chế của anh.
Tối nay mẹ với dì Bùi đều sẽ đến, chỉ tiếc là Nhan Thần Bắc vừa về thành phố S đã ra thẳng sân bay. Giờ này e rằng đã lên máy bay rồi.
Chết tiệt!
Nhan Thần Mặc đạp lan can trên hàng lang một cái, hầm hầm đi xuống tầng, đi tìm Lê Xuyên cãi nhau,
Nhà họ Nhan nhiều phòng như vậy, Nhan Thần Bắc cũng không ở đây, cậu thích ở đâu thì ở! Chen chúc vậy vui lắm à!
Anh không những là một người đàn ông trưởng thành, lại còn là người đã có vợ sắp cưới. Còn chưa chung giường với vợ sắp cưới thì thôi, tuyệt nhiên không thể ngủ chung phòng với một người đàn ông khác, dùng chung một phòng tắm, đây… đây là cái thể loại quái gì chứ!
Bác nói trước kia anh với anh cả cũng ngủ như vậy, em yêu cầu vậy cũng đâu có quá đáng.
Lê Xuyên đang giúp Lưu Mang trang trí đồ cho tiệc sinh nhật ngày mai đáp lại.
Cậu còn nói trước kia! Trước kia tôi và Nhan Thần Bắc mặc chung một cái quần, ngủ chung một cái giường, cậu cũng muốn thử sao?
Nhan Thần Mặc tức giận nhìn Lê Xuyên, ánh mắt có chút hằn học.
Dì Trần! Dì Trần!
Nhan Thần Mặc vừa vào phòng, thấy đồ đạc trong phòng đều bị thay đổi, đứng trên hành lang la hét với dì Trần đang chuẩn bị bữa tối,
Phòng của tôi sao lại biến thành thế này!
Tấm thảm lớn trước kia được để cạnh tường đã bị đổi vị trí, trong phòng lại xuất hiện một tấm thảm đối xứng khác. Cả phòng ngủ nhìn như một phòng khách sạn sang trọng tiêu chuẩn, ngay cả đồ trong nhà vệ sinh cũng nhiều lên gấp đôi.
Nhị thiếu gia, đây đều là do chủ tịch giao phó. Sau này Lê Xuyên thiếu gia sẽ ở cùng phòng với cậu.
Dì Trần cầm muỗng canh nói vọng lên.
Màn đêm buông xuống, Bùi Vân và Trình Nhu cùng bước vào nhà họ Nhan. Nơi này Bùi Vân mới đến lần thứ hai, lần trước bà đến đúng mùng một Tết để tìm người. Còn lần này là tới dùng bữa cùng chồng cũ và hai con trai.
Không khí trên bàn ăn có chút ngượng ngùng, tất cả đều phụ thuộc vào Lưu Mang và Lê Xuyên. Thi thoảng Nhan Kiến Hùng sẽ nói vài câu, hoài niệm một số câu chuyện cũ.
Tiểu Vân, bố Lê Xuyên sao không tới vậy?
Em không phiền đâu.
Lê Xuyên thản nhiên nói.
Lưu Mang nhìn dáng vẻ của Lê Xuyên, lại nhìn Nhan Thần Mặc uất mà không nói nên lời, liền bật cười hỉ hả. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, chỉ cần mặt dày, tường thành cũng có thể mài mòn được.
Nhan Thần Mặc không nhìn nổi cảnh Lưu Mang và Lê Xuyên gần nhau, bèn kéo cô đi vào phòng.
Tiểu Xuyên, em phải giám sát anh hai em ăn bánh kem đó rõ chưa. Bao nhiêu cái sinh nhật rồi mà cậu ta chưa ăn cái nào, để cậu ta tự nếm bánh sinh nhật của mình xem mùi vị thế nào.
Nhan Thần Bắc phân phó cho Lê Xuyên.
Tiếng gọi
chú hai
,
anh hai
nghe thân thương như người một nhà vậy, chỉ có mình Nhan Thần Mặc không đồng ý. Nhưng đối với người không nói lí như Lê Xuyên, được giao đặc quyền như vậy, anh ấy sẽ nói – em đây là một người em nghe lời anh trai, cần gì phải phí lời như thế chứ!
Phòng ở nhà họ Nhan không thiếu, ở thêm một người nữa cũng không thành vấn đề. Nghe nói Lê Xuyên muốn tới nhà họ Nhan dưỡng thương, dì Trần lập tức đi sắp xếp phòng.
Nhan Thần Mặc liếc nhìn gương mặt đó một cái, hắng giọng nói:
Ai là em của anh chứ, nói không chừng tôi còn ra trước anh đấy!
…
Yên tâm, em sẽ dặn chú Trần gói một miếng bánh kem cho anh mang lên máy bay nhé!
Nhan Thần Mặc đá đá chân vào tựa lưng của Nhan Thần Bắc.
Cu6ối cùng Nhan Thần Mặc vẫn phải chấp nhận vào xe, bỏ lại mấy người lớn tuổi đứng phía sau nhìn chiếc xe rời đi.
Nhìn bóng dáng thấp thoáng tro5ng gương chiếu hậu, Lê Thiên Minh và Nhan Kiến Hùng cùng những người khác nói chuyện một lúc rồi từng người cũng lái xe rời đi. Bùi Vân và Trình Nhu ngồi trong xe của Nhan Kiến Hùng.
Lưu Mang cười vẻ an tâm, nhìn gương mặt đen thui của Nhan Thần Mặc trong gương hỏi:
Ngày mai vừa hay là sinh nhật anh, anh có dự định gì chưa?
Cô nhìn Nhan Thần Bắc một cái, cười nhẹ một tiếng,
Quên mất, mai cũng là sinh nhật của anh Thần Bắc nữa.
Để cậu ta ngủ ở phòng anh, anh ngủ phòng em.
Không được đâu,
Lưu Mang nhịn cười từ chối,
Đừng quên giao ước của chúng ta.
Mấy chuyện xấu hổ phải đợi kết hôn xong mới được làm.
Hồi còn trẻ, bà theo đuổi danh lợi, già rồi thì bà chỉ muốn cùng Lê Xuyên sống vui vẻ qua ngày. Giờ thêm hai cậu con trai nhà họ Nhan nữa, bà đã thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Tôi và Thiên Minh đã nói rõ rồi,
Bùi Vân nhìn Nhan Thần Mặc, khẽ nói,
Thần Mặc, con có thể tha thứ cho mẹ, chấp nhận mẹ, mẹ cảm thấy rất hạnh phúc,
Nói qua nói lại, nước mắt lại không kìm được nữa rồi,
Xin lỗi con, sau này mẹ nhất định sẽ không rời xa con nữa. Chứng kiến con kết hôn, làm bà nội của các cháu…
Đủ rồi!
Nhan Thần Mặc lạnh lùng nói ra hai từ đó, khiến Bùi Vân không dám nói nhiều,
Bà có lòng như vậy cũng tốt, hi vọng bà sẽ không nuốt lời.
Nói đoạn, anh lùa vội bát cơm rồi nhanh chóng đi lên tầng. Tiếng đóng cửa
rầm
một cái, khiến sắc mặt Bùi Vân trắng bệch.
Thằng bé… vẫn chưa tha thứ cho tôi.
Bùi Vân thất thần buông bát đũa xuống.
Lưu Mang cong môi lên, an ủi:
Dì à, nếu Thần Mặc thực sự chưa tha thứ cho dì, e là đến cửa nhà dì cũng chưa bước vào được, chứ đừng nói tới việc dùng bữa cùng dì. Chỉ là anh ấy coi trọng thể diện lắm, không chịu được mấy lời không hay này. Đợi lát nữa anh ấy nghĩ thông là ổn thôi.
Nhan Kiến Hùng cũng thấy ngại ngùng, gật đầu đồng ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.