Chương 121: Mượn địa điểm


Lê Xuyên và Lăng Vi rất hợp nhau, cho dù là tính cách hay cách ăn mặc, đều rất giống nhau.

Lăng Vi mặc một chiếc 8váy dài màu hồng phấn, cổ hình chữ V, chiếc cổ trắng ngần đeo chiếc vòng pha lê trắng, đôi bông tai lấp lánh dưới ánh đè3n.
Nhan Thần Mặc và Lưu Mang đi len qua những người bạn, vừa nhận lời chúc phúc vừa nhận lời chế giễu của họ, nhìn thấy có ánh đèn xe ngoài cổng, anh cầm ly rượu đi tới hướng đó, là Bùi Vân, bà đến rồi.
Đối với cách xưng hô của bà, Nhan Thần Mặc vẫn đang trong quá trình thích nghi. Tuy hiện giờ có không ít người đã biết quan hệ của anh với Lê Xuyên, nhưng ở trước mặt nhiều người thế này anh vẫn có chút không quen.

Nhan Thần Bắc, Nhan Thần Mặc, hai người còn chưa ước mà!
Lưu Mang kêu lên,
Cứ mải giằng nhau con dao, quên cả việc quan trọng! Không được, làm lại!

Nhan Thần Mặc ngẩn người, lần đầu đón sinh nhật nên chẳng biết trình tự gì hết, anh còn ăn cả miếng bánh, miệng vẫn dính đầy kem.
Nữ thần đúng là nữ thần, chiếc váy này có thể xuất hiện ở bữa tiệc thông thường lẫn sang trọng, dù đi đến đâu9 cũng trở thành nhân vật chính.
Còn Lê Xuyên thì mặc một bộ giống Nhan Thần Mặc, một bộ vest giản dị màu kaki, t6rông trẻ ra mấy tuổi.

Hai đứa đều là người lớn rồi, làm chung cũng không nổi nữa hả,
Trình Nhu thở dài,
Cứ phải tranh nhau mới vui.

Biểu hiện của Nhan Thần Bắc rất tốt, Nhan Thần Mặc cũng không kém cạnh. Trước mặt Trình Nhu, anh luôn là một đứa con rể ngoan ngoãn.
Kim Hạo Vũ nhướn mày cười một tiếng,
Giờ bác Nhan mới phát hiện ra sao,
Anh ta nhìn quanh biệt thự nhà họ Nhan một lượt, ước tính diện tích đất, nói,
Bố cháu vừa mới xây một khu biệt thự mới, nếu bác Nhan quan tâm, cháu sẽ bảo bố để lại cho bác căn to. Giá cả thương lượng sau.

Nhan Kiến Hùng thấy Kim Hạo Vũ dám nói vậy liền cười lớn, khoác vai anh ta đi vào nhà như một người chú, thì thầm,
Cháu đấy, đúng là trợ thủ đắc lực của bố cháu, đến tiền của bác còn muốn kiếm cơ mà.


Sinh nhật vui vẻ nhé, Thần Mặc.

Lăng Vi khoác tay Kim Hạo Vũ đi vào, đưa hộp quà5 được gói tinh tế cho dì Trần, quay sang nhìn Lê Xuyên. Cô bỏ tay khỏi người Kim Hạo Vũ, đôi mắt lấp lánh động lòng người nhìn Lê Xuyên, dịu dàng nói:
Lê Xuyên, thấy anh không sao thật tốt.


Ừ.
Đối với các cô gái, Lê Xuyên luôn tỏ ra lạnh nhạt, không nói nhiều hơn một từ, chỉ cười nhẹ.
Thấy ánh mắt Lăng Vi không rời mình, Lê Xuyên cúi đầu, quay người bỏ vào trong phòng.

Năm sau vẫn làm thế này nhé, nếu anh lại làm lộn từ dưới lên thì em lại nhắc anh.
Nhan Thần Mặc nói.
Chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo khôn ngoan lanh lợi lại không biết trình tự tổ chức sinh nhật, Lăng Vi cùng Kim Hạo Vũ và những người khác được một tràng cười đã đời. Cười xong, Lăng Vi đến chỗ bánh kem, nhìn Nhan Thần Mặc, nói:
Thần Mặc, có thể mượn chỗ của anh dùng một lát được không? Tôi muốn làm một việc mà tôi chưa dám làm bao giờ.

Nhan Thần Mặc nhẹ nhàng buông bà ra, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười, hạ giọng đáp:
Cảm ơn mẹ.

Tiếng gọi rất nhẹ, chỉ khi nhìn khẩu hình miệng mới biết Nhan Thần Mặc nói gì. Bùi Vân mừng phát khóc, lau vội những giọt nước mắt rồi bước vào nhà. Bà sợ không kiềm chế nổi lại khóc trước mặt nhiều người thế này.

Sao thế được ạ…

Người đông ắt sẽ nhộn nhịp, những giọng nói dần biến mất trong tiếng cười và tiếng nhạc.
Nhan Thần Mặc vỗ nhẹ vào hộp, lắc lắc, vẻ mặt chẳng bõ đoán, tự nhiên nói:
Còn phải nói sao! Mẫu mới nhất của cửa hàng đồng hồ trên đường XX,
Anh rất hài lòng với món quà này, hết lời khen ngợi,
Đúng là chịu chơi đấy!

Người đến càng ngày càng đông, sân cũng gần kín người, nhìn qua nhìn lại cũng đã đông nghịt người. Nhan Kiến Hùng từ trong nhà đi ra xoa đầu tỏ vẻ khó xử, cười ngại:
Mời vào trong ngồi,
Ông hạ giọng hỏi Nhan Thần Mặc,
Có phải do nhà ta bé quá không vậy? Mới vài người đã chật cứng thế này rồi.

Hóa ra kiểu chung sống hòa thuận của Nhan Thần Mặc và Nhan Thần Bắc là như thế này, không có khoảng cách, giống như anh em bình thường trong nhà. Cãi cọ, đánh nhau, tranh nhau.
Phòng khách sạch sẽ được nối liền với sảnh trông rộng rãi hơn nhiều, giống như phòng tiệc lớn với đá cẩm thạch trắng, những quả bóng bay đầy màu sắc bay lơ lửng, chiếc bánh kem nhiều tầng bày giữa phòng chỉ có một con dao. Con dao đó đang bị hai anh em họ Nhan giằng qua giằng lại.

Anh là anh cả, để anh cắt!


Lớn thì phải nhường bé, hiểu chưa hả! Lại còn đòi làm anh nữa!
Nhan Thần Mặc lập tức hối hận, nói ra câu này, anh mới phát hiện ra mình vừa nhận mình bé hơn Nhan Thần Bắc.

Lê Xuyên!
Lăng Vi vội chạy theo, không mảy may chú ý đến sự khó chịu trên gương mặt người cùng đến đây với cô, Kim Hạo Vũ.

… Người anh em, sinh nhật vui vẻ.
Kim Hạo Vũ rút một hộp quà dài, đưa cho Nhan Thần Mặc, hỏi,
Đoán xem tôi chuẩn bị gì cho cậu nào?

Bùi Vân ăn vận đơn giản, đi đến bên cạnh Nhan Thần Mặc, mỉm cười nói:
Con trai, sinh nhật vui vẻ.

Cái ôm bất ngờ khiến Nhan Thần Mặc cứng người, anh sững sờ nhìn Nhan Thần Bắc bước ra khỏi xe, từ từ giơ tay đỡ người phụ nữ trước mặt. Đây là lần đầu Bùi Vân ôm anh, ấm áp, thoải mái, vốn dĩ cái ôm của người mẹ sẽ đem lại cảm giác như vậy.

Sao lại tới đây rồi? Không phải giờ đã tới Mỹ rồi sao!
Nhan Thần Mặc không tỏ ra ngạc nhiên trước sự việc ngoài ý muốn này, có vẻ như không thích người khác thay anh làm nhân vật chính, giơ tay đấm một cái lên ngực Nhan Thần Bắc khiến anh ta ho vài tiếng.

Sinh nhật tôi làm sao lại không đến được chứ,
Nhan Thần Bắc đứng thẳng người, xoa xoa ngực, tỏ vẻ gặp chuyện lớn,
Xem ra cậu hồi phục khá tốt đấy nhỉ, mới phẫu thuật xong mấy ngày mà đã đánh được người như vậy rồi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.