Chương 122: Ăn no rồi nghĩ đến chuyện gì cơ (kết)


Lăng Vi, con gái cưng của trời, sao có thể từng bị người khác từ chối chứ. Cô vội vã rời khỏi phòng, chạy ra giữa sân, cố gắng bình tĩnh trở lại.

Tên khốn đó!
Kim Hạo Vũ chạy theo sau cô, tức giận đập phá hoa xung quanh,
Cậu ta lại dám đối xử với em như vậy, để anh đi hỏi tội cậu ta.
3


Hạo Vũ!
Lăng Vi ngăn Kim Hạo Vũ đang nổi giận đùng đùng, lắc đầu, buồn bã nói,
Anh ấy cũng không có nghĩa vụ phải chấp nhận em. Tất cả đề9u là do em cả. Biết trước kết quả sẽ như thế, vậy mà vẫn mong có may mắn gây ấn tượng được với anh ấy.


Em yêu,
giọng nói mê hoặc ngăn cách bởi một lớp chăn nghe có chút kích thích, trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm của anh khóa chặt người cô gái rụt rè, nói,
Điều hòa mở cao như vậy, em không có cảm giác ăn no xong là có ham muốn sao?

Hả? Ham muốn? Cô chỉ đơn thuần là sợ lạnh, thích ở trong căn phòng ấm áp, làm gì có những ý nghĩ sâu xa gì chứ.
Kim Hạo Vũ cúi đầu, kiềm chế sự đố k6ị dành cho Lê Xuyên, đôi môi mỏng khẽ mở, ngập ngừng hỏi:
Có lẽ Lê Xuyên không phù hợp với em đâu,
Anh ta đưa tay chạm vào cánh tay trắng nõn của 5cô, nhưng bị cô từ chối tiếp xúc, giọng nói có chút chán nản, nói,
Vi Vi, anh vẫn luôn đợi em…

Hàng mi dài của Lăng Vi run rẩy, ánh sáng chiếu lên đôi mắt, buồn bã nhìn anh ta.

Em cũng muốn đi,
Lăng Vi trông như mới chạy về, thở hồng hộc đứng phía sau họ, khuôn mặt nghiêm túc nói,
Lê Xuyên, anh đi Mỹ, em sẽ cùng anh đi Mỹ! Em tin một thời gian nữa, anh nhất định sẽ chấp nhận em!


Lăng Vi…
Lê Xuyên khẽ nhíu mày, không rõ biểu cảm.
Nhan Kiến Hùng thở phào nhẹ nhõm, giống như đã kiệt sức, thở dài:
Đúng là già rồi, mấy trò của thanh niên sau này chắc là ta không tham gia nữa đâu.

Nhìn ba anh em cùng Lưu Mang ngồi trên ghế sofa, ông hài lòng mỉm cười, vỗ vai Bùi Vân, dẫn bà ra ngoài.
Anh cười nhẹ một tiếng đầy vẻ ma mị, đắc ý nói với cô:
Anh có phải đang bị thương hay không, em thử là biết liền.

Anh một tay ôm eo cô, một tay nâng gáy cô, giống như một đứa trẻ bú sữa quấn quýt cuốn lấy đôi môi đang mím chặt của cô. Tiếng cười nhẹ xấu xa vấn vít bên tai cô, một tay lần tìm xuống dưới, Lưu Mang kinh hãi kêu lên.
Sự im lặng của anh khiến Lăng Vi hơi lo lắng.

Lê Xuyên, anh biết không,
Lăng Vi cất tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người,
Vụ anh bị bắt cóc, Hạo Vũ đã xử lý xong hết rồi. Mặc dù bác Lê đã thắng kiện, bảo vệ được danh hiệu của mình, nhưng ông ấy không phải người vô tình đâu. Bố anh đã đưa nhà họ Đinh một khoản phí không nhỏ để ổn định gia đình, Hạo Vũ cũng đã trả tiền phẫu thuật cho người vợ của công nhân đó. Thần Mặc họ chưa nói với anh…


Này! Nhan Thần Mặc! Anh dám kể, đừng trách em không dám đánh anh!

Xem cảnh em đuổi anh đánh này trong phòng khách cũng khá thú vị, không giống với cặp vợ chồng trẻ 20 tuổi nhanh chóng thành gia lập nghiệp chút nào. Tiếng cãi nhau của họ bỗng chuyển sự chú ý của mọi người với Lăng Vi, Lê Xuyên đứng dậy nói:
Lăng Vi, cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về.


Anh Lê Xuyên, anh làm như thế… Lăng Vi cô ấy…
Lưu Mang có chút khó hiểu nhìn Lê Xuyên. Cô nghĩ rằng cho dù là từ chối, Lê Xuyên cũng sẽ không coi thường Lăng Vi trước mọi người như thế, nhưng nhìn dáng vẻ buồn bã bỏ đi của Lăng Vi, ngay cả cô cũng cảm thấy khó chịu. Lăng Vi là một người kiêu ngạo như thế, bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, số người theo đuổi cô có thể đứng được một vòng quanh sân bóng. Cái đồ Lê Xuyên không hiểu biết này lại không nói lời nào từ chối người ta, ít nhất cũng phải nói vài câu chứ.

Anh,
Lê Xuyên ngập ngừng nói,
Tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương.
Đôi mắt trong veo của anh nhìn Lưu Mang, Nhan Thần Mặc cảnh giác kéo Lưu Mang về phía mình.

Sau khi tắm nước nóng xong, Lưu Mang mệt mỏi trải ga giường ra, nhưng nó bị một người cao lớn đè lên, thân người đó rất nóng, rừng rực như một ngọn lửa. Lưu Mang sợ hãi dịch chuyển tới mép giường, bật đèn lớn lên, nhưng bị Nhan Thần Mặc với tay tới công tắc đầu giường tắt hết đèn trong phòng.

Không muốn nghĩ cũng tốt, Tiểu Xuyên còn nhỏ, chú tâm học hành đi. Học luật không dễ đâu,
Nhan Thần Bắc giải vây nói,
Muốn làm một luật sư nổi tiếng như luật sư Lê, cậu phải khổ công rèn luyện nữa đấy,
Nhan Thần Bắc nghiêm túc nhìn Lê Xuyên hỏi,
Anh ở Mỹ hơn một năm rồi, cũng tiếp xúc với không ít luật sư Mỹ. Tiểu Xuyên, em có nghĩ tới việc đi du học ngành luật quốc tế không? Nói không chừng sau này anh lại có cậu em làm quan lớn đấy nhỉ.


Lại còn quan lớn cơ à, sao không đi nịnh cái ông XX đi, làm hoàng thân quốc thích cũng tốt.
Nhan Thần Mặc lườm lườm hừ một tiếng.
Lưu Mang trầm mặt xuống, gương mặt xám xịt, cái ngày đó đúng là ngày đáng chôn, đáng xấu hổ nhất đời cô, tất cả chỉ toàn là trò trêu đùa quái ác của Nhan Thần Mặc thôi.
Lưu Mang nhớ tới chuyện đó lại bừng bừng sát khí, trừng mắt lườm Nhan Thần Mặc. Thấy Lưu Mang cấu đùi mình, Nhan Thần Mặc sợ hãi nhảy khỏi sofa như con châu chấu, nói to:
Bungee! Bungee…


Không được! Em sợ đau lắm! Sẽ đau lắm!




Lăng Vi nở một nụ cười tươi tắn,
Anh không cần nói gì cả. Em hiểu, em hiểu anh mà, có lẽ còn hiểu anh hơn chính bản thân anh đấy,
Cô đan hai tay vào nhau, duỗi về phía trước,
Lê Xuyên, hứa với em, cho dù là chuyện gì cũng không được từ chối em. Em tin tới cuối cùng anh sẽ thật lòng chấp nhận em.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, dáng người mảnh khảnh bước chầm chậm trên đường, dần biến mất vào con đường tối phía trước…

Vâng, gần đây em đang suy nghĩ tới chuyện này,
Lê Xuyên nói một cách bình tĩnh,
Em cũng chọn được trường rồi, đại học Stanford. Hôm tới em sẽ bàn bạc với mẹ một chút.


Tốt lắm, mục tiêu không tồi đâu.
Nhan Thần Bắc cười nhẹ, bỗng bị Lăng Vi xen vào cắt ngang.
Cô hít một hơi thật sâu, cười đi tới chỗ Lưu Mang, nói:
Mang Mang, cảm ơn em. Nếu không phải có em đứng dưới kí túc xá tỏ tình với Thần Mặc hôm đó, chị thực sự sẽ không có đủ dũng khí đứng trước nhiều người như vậy tỏ tình và bị Lê Xuyên từ chối. Cảm ơn em.

Hôm đó ở dưới kí túc xá…
Lê Xuyên sững sờ, nở một nụ cười cay đắng. Anh thực sự không biết về chuyện này, nhưng biết rồi trong lòng cũng không vui lên được. Trong đầu anh đang nghĩ cách xử lý chuyện của Lăng Vi.

Lăng Vi, anh…

Tấm ga đang quấn trên người bị anh kéo ra, chỉ còn không khí bao xung quanh.
Lưu Mang vùng vẫy hét lên nhắc nhở anh:
Nhan Thần Mặc, đừng quên anh đang bị thương đấy!


Nhan Thần Mặc, anh làm gì vậy hả!
Lưu Mang giữ chặt chiếc cốc, ôm chặt cơ thể chỉ mặc chiếc áo choàng, cảnh giác nhìn anh.
Anh lê thân hình nặng nề của mình, từ từ lại gần, má áp sát vào tai cô thì thầm:
Ăn no quá, khó chịu.

Không sai, bọn họ… vốn không phải là một kiểu người.
Bữa tối giống như một cuộc vui chè chén say sưa. Cho đến nửa đêm, ánh đèn đã tắt, âm nhạc ngưng lại, mọi người mới giải tán đi về.
Anh lấy áo khoác, sắc mặt lạnh nhạt, vội vàng ra khỏi nhà. Lăng Vi dường như nhận được tín hiệu như ý, mỉm cười với Nhan Thần Bắc rồi cúi đầu chào.
Ánh trăng sáng rọi trên bầu trời, cũng không có ngôi sao nào, hai người một trước một sau bước đi trên con đường phồn hoa nhộn nhịp, Lăng Vi bước ngắn lại mấy bước giả vờ như không đi bên cạnh Lê Xuyên.

Ồ,
Lưu Mang thở phào nhẹ nhõm, tưởng là trò đùa quái đản khác của anh, nói,
Đầy bụng thì uống men tiêu hóa đi, tìm em làm gì.

Thấy vành tai có chút ươn ướt lại hơi ngứa, Lưu Mang mở to mắt, toàn thân cứng đờ không dám động đậy, nghe anh thì thầm một tiếng
Vợ à
, Lưu Mang lập tức chui vào chăn, đề cao cảnh giác hỏi:
Nhan Thần Mặc, anh muốn làm gì!


Xin lỗi, Hạo Vũ,
Những lời dịu dàng của cô bên tai nghe như gió thoảng qua,
Chúng ta không phải cùng một kiểu người,
Bước chân cô dừng lại, nói,
Nói với Thần Mặc một tiếng giúp em nhé, em đi trước đây. Tạm biệt.

Giọng cô xen lẫn một chút nghẹn ngào và run rẩy. Trong cơn gió đêm, Kim Hạo Vũ cười khẩy, khóe môi cong lên, nhìn bóng hình đang bỏ đi phía sau cười khổ một tiếng.

Nhan Thần Mặc, anh là đồ vô lại, tiểu nhân, không giữ lời!


Cơ thể nóng bừng ép cô vào trạng thái không thể cựa quậy, anh đắn đo suy nghĩ một chút rồi nói:
Em yêu, điều em nói, hình như anh chưa trả lời mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.