Chương 30: Bạn trai của mang mang
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1368 chữ
- 2022-02-04 05:19:22
Vừa đến trạm, cô liền đỏ mặt chạy như bay khỏi tàu điện ngầm, bỏ Nhan Thần Mặc ở phía sau.
Nhan Thần Mặc! Anh đúng là 8cái tên không biết xấu hổ! Trong xã hội mà đâu đâu cũng có camera theo dõi và mạng xã hội weibo như thế này, anh lại dám hôn 3cô ở nơi công cộng!. Vừa nghĩ đến những ánh mắt soi mói của các đôi tình nhân trên tàu điện ngầm, cô liền bối rối.
Trình Nhu cũng không tiếc chiếc xe đẩy thức ăn bị thu mất, lại cười nhẹ một tiếng,
Nói với con thì có ích gì chứ, không lẽ con định đánh giết xông vào cục để cướp lại xe cho mẹ sao?
Nhan Thần Mặc nghe thấy lời này, khóe môi lại khẽ nở nụ cười, vô cùng thích thú nhìn chằm chằm Lưu Mang, hùa theo Trình Nhu,
Với tính cách của em ấy thì có thể lắm dì ạ.
Lũ thổ phỉ. Lưu Mang biết rõ những tên thổ phỉ trong miệng mẹ mình là ai. Xe chở đồ ăn không có được cấp giấy phép kinh doanh, chỉ có thể cả ngày trốn tránh như chuột sợ mèo, có lúc đội tuần tra quản lý trong thành phố còn phá luôn cả chỗ bán hàng, vậy nên những người buôn bán đều gọi họ là thổ phỉ.
Lưu Mang nghẹn ngào trong cổ, chỉ vì không có cửa hàng đàng hoàng mà mẹ già nhà mình đã chạy khắp cả nước để bán trà sữa rồi. Cô lo lắng không ngớt hỏi:
Sao mẹ lại không gọi điện bảo con!
Sao anh không tránh đi!
Hai người họ gần như cùng lúc hỏi đối p5hương.
Cô vẫn ôm ấp một tia hi vọng, hi vọng rằng hai người họ có thể làm tốt quá trình chuẩn bị cho việc
gặp mẹ vợ
. Nhưng chẳng có chuyện nào được như những gì cô mong muốn hết.
Ngôi nhà cũ có sân nhỏ được thắp đèn sáng rực rỡ, hai cánh cửa gỗ lớn mở to, một vài chiếc lá dưới ánh đèn bay nhẹ trong gió lạnh thổi.
Nhan Thần Mặc cũng không để tâm đến vẻ sững sờ của Trình Nhu, bày ra dáng vẻ giống hệt như con rể lần đầu tới gặp mẹ vợ vậy.
Con tên là Nhan Thần Mặc. Dì gọi con là Thần Mặc là được rồi,
anh cười vô hại,
Con rất xin lỗi dì, chưa hề báo trước với dì một tiếng mà đã tới rồi... Nhưng vì con lo lắng Mang Mang phải về nhà một mình nên liền đưa cô ấy về luôn.
Mang Mang!
Thấy mẹ già nhà mình ra cửa đón con gái, Lưu Mang rút tay ra khỏi bàn tay của Nhan Thần Mặc, bước nhanh tới trước mặt bà.
Mẹ.
Lưu Mang tươi cười nhìn mẹ già đang đeo tạp dề trên người,
Sao mẹ biết bọn con về giờ này mà ra đón thế.
Lưu Mang tức giận nhìn anh không nói một lời. Dù sao anh cũng bảo sẽ đưa cô về rồi, sao cô có thể bỏ anh giữa đường được, nếu làm vậy thì đúng là hơi quá đáng. Cho dù anh cũng là người địa phương ở đây, cũng quen thuộc với từng ngã rẽ của thành phố S đi chăng nữa, cô cũng không thể làm thế được.
Nhan Thần Mặc ôm vai cô, cùng nhau tiến về phía trước.
Anh muốn gặp mẹ em thật sao?
Lưu Mang hỏi lại thêm lần nữa, thấy anh gật đầu, cô lại hỏi,
Anh định dùng thân phận nào tới gặp mẹ em? Bạn học? Hay là đàn anh?
Nên dùng thân phận nào thì anh sẽ dùng thân phận đó.
Anh kiên trì, cố chấp tới mức cô muốn phát điên.
Bọn con, chứ không phải con.
Trình Nhu nhìn chàng trai bình tĩnh bước về phía mình, bà đánh giá anh một lượt, có chút kinh ngạc nhìn Lưu Mang,
Người này là...
Sặc! Nói trực tiếp thế liệu có ổn không vậy!
Lưu Mang nghiêng đầu, nín thở nhìn Nhan Thần Mặc đang cười dịu dàng, nhiệt tình chào hỏi với mẹ mình, thật sự tò mò không hiểu da mặt anh luyện thế nào mà được như bây giờ, cũng hoài nghi không biết liệu đây có còn là hội trưởng câu lạc bộ Taekwondo đẹp trai lạnh lùng trong truyền thuyết nữa không nữa.
Trình Nhu mất một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được, liếc sang Lưu Mang đang ngước mắt nhìn Nhan Thần Mặc, lại liếc sang nhìn Nhan Thần Mặc, ngây ngẩn nói một câu,
Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa vào trong nhà ngồi đi.
Chiếc sân nhỏ tràn ngập mùi trà sữa đậm đà, trên lối đi còn có mấy máy đóng túi vừa mới gỡ ra.
Nhan Thần Mặc, anh nghĩ anh là ai chứ hả!
Một lúc sau, cô bất mãn nói,
Thôi được rồi, anh đưa em về đến cổng thì đi về đi.
À, anh ấy là đàn...
Con chào dì, con là bạn trai của Mang Mang ạ.
Gi9ó thổi từng cơn, Nhan Thần Mặc cởi chiếc khăn của mình quàng lên cổ cô, thấy cô quay người lại giơ nắm đấm lên cũng không thè6m tránh đi.
Đứng đây đợi anh sao?
Anh không làm khách một chút nào, lần đầu đến nhà gặp người lớn đã cướp ngay đôi đũa trong tay cô, ăn từng miếng lớn,
Ngon quá,
Sau đó vừa lòng hả ý nói với Trịnh Nhu,
Dì à, dì đừng đứng đó. Chỗ mì này đủ cho con và Mang Mang ăn rồi, dì kể tiếp với bọn con chuyện xe đẩy hàng đi.
Ha, anh đúng là không coi bản thân là người ngoài nhỉ.
Lưu Mang dừng đôi đũa vừa nhận từ mẹ mình lại, thấp giọng lẩm bẩm.
Không được, mì này em ăn qua rồi mà!
Lưu Mang không khách khí ôm lấy bát của mình, giống như động vật canh chừng đồ ăn mà cảnh giác Nhan Thần Mặc đang nhìn chằm chằm cô như hổ đói.
Ý cười ấm áp trong đôi mắt trong suốt của Nhan Thần Mặc ngày càng sâu hơn, anh cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh cô, thèm thuồng nói:
Cũng không phải là lần đầu tiên mà, hơn nữa nhiều thế này em cũng ăn hết sao nổi, đừng lãng phí thế.
Nắm đấm của em chẳng có chút lực nào, giống như cục bông vậy, tránh hay không cũng không quan trọng.
Câu
không quan trọng
thốt ra nhẹ nhàng, vào đến tai Lưu Mang lại làm cô cảm thấy muốn đấm cho anh một phát.
Vậy dừng lại ở đây thôi, em mà đánh anh thành tàn phế thì sao dắt anh đi gặp mẹ được nữa, người lúng túng sẽ là em đấy.
Trong đầu cô hiện ra vô số hình ảnh đuổi anh về như thế nào, chỉ là nếu làm thế thì lại quá vô tình tàn nhẫn, lại quá không tử tế, nên cô lại kiềm chế lại những ý nghĩ này của mình.
Nhan Thần Mặc, anh mau cút!
Không cần đâu ạ,
Nhan Thần Mặc vẫn khách khí, chỉ là nghe đến câu sau của anh, Lưu Mang suýt thì sặc,
Con ăn cùng Mang Mang là được rồi ạ.
Tô mì trên tay cô đúng là rất to, đồ ăn bên trong đúng là rất nhiều, nhưng mà...
Lưu Mang nhìn bốn phía, tò mò hỏi:
Mẹ, xe chở đồ ăn đâu rồi?
Trình Nhu bưng một tô mì nóng ra từ trong bếp, liếc qua Nhan Thần Mặc đang đứng bên cạnh Lưu Mang, cười nhẹ, thở hắt ra:
Ôi, còn không phải bị lũ thổ phỉ kia cướp đi rồi sao.
Trình Nhu đến từ nông thôn, là người truyền thống lại nhiệt tình, thấy Nhan Thần Mặc không có chút làm khách nào, bà cũng tự nhiên hơn nhiều.
Ấy...
Trình Nhu giống như vừa mới nghĩ ra điều gì, nhìn anh mấy giây, lúc này mới nhớ ra tên anh,
Thần Mặc, con chưa ăn tối luôn phải không, Mang Mang cũng không thèm bảo dì là sẽ có con cùng đến, để dì đi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.