Chương 31: Trà sữa lưu manh



Dì à, không sao đâu ạ, bọn con vẫn thường thế này. Phải cướp thức ăn của nhau rồi mới ăn.
Thấy lần đầu tiên Nhan Thần Mặc 8nói giúp mình, Lưu Mang cảm thấy bất ngờ.

Trình Nhu thấy bạn trai của con gái đã nói vậy, ngại ngùng nói:
Tính các3h của Mang Mang vốn thế rồi, có chút bướng bỉnh, vẫn phải phiền con chăm sóc nó nhiều.



Mẹ!
Sao mẹ cô chưa gì đã 9bắt đầu giao phó cả đời cô cho Nhan Thần Mặc rồi vậy, Lưu Mang gọi một tiếng, mẹ cô lúc này mới cười rộ lên.

Vẫn là Thần Mặc hiểu được chút.
Mẹ Mang Mang giới thiệu qua ưu điểm của cỗ máy mới, lại bày tỏ kế hoạch mở cửa hàng với con gái,
Nếu xem xét theo đơn hàng dài hạn mà công ty kia đặt thì nhà ta không thể cứ bán hàng trong căn nhà cũ này được. Tốt hơn hết vẫn là mở một cửa hàng cho ra dáng chút.

Lưu Mang vẫn nhất quyết phản đối nguồn chi trước mắt của mẹ, việc không có đủ tiền mà đã tính toán mở cửa hàng, theo cô thấy là quá mạo hiểm. Dù sao thì nếu đi vay tiền người khác mà để bị lỗ thì cũng không thể giải thích với chủ nợ được.
Biểu hiện của Nhan Thần Mặc lại có tâm hơn đứa con gái này, anh hỏi bà số lượng bán hàng hàng ngày cùng với số tiền vốn hiện có, cân nhắc nói:
Chỗ tiền này mà muốn mở một quán trà sữa thì chắc chắn là không đủ được. Dì có nghĩ tới việc tới gần khu trường học mở tiệm không, như vậy cũng sẽ ở gần Mang Mang hơn.


Phải 6rồi, còn chưa kể với con chuyện gần đây mẹ già nhà con được đổi vận đâu,
Trình Nhu chỉ vào căn vách nhỏ vừa mới được mở rộ5ng thêm,
Xe đẩy hàng trước đó vừa bị thu mất, vận may liền tới với mẹ. Con biết không, sau này mẹ con không còn cần phải ra ngoài bán trà sữa nữa rồi.

Lưu Mang nghi ngờ nhìn mẹ già nhà mình, cô tò mò bà lấy tiền đâu ra để mở tiệm.

Hai ngày hôm trước, có một quản lý của công ty nào đó tới tìm mẹ, nói rằng nhân viên của họ bỏ phiếu quyết định giờ trà chiều mỗi ngày đều sẽ mua trà sữa từ chỗ mẹ, họ cũng đưa cho mẹ một khoảng tiền. Tính toán chút lượng tiêu thụ cùng với chiếc xe đẩy vừa bị tịch thu mất thì mẹ thấy người kia đã trả tiền trước cho hai tháng rồi, đủ để mẹ mua được một chút đồ mới mà làm.


Mẹ!
Lưu Mang nhìn mẹ mình, sao lại đi nói với Nhan Thần Mặc về khuyết điểm của con gái mình vậy chứ.
Xong rồi, đây mới chỉ là bạn trai thôi mà cánh tay mẹ già nhà mình đã hướng ra ngoài cho Nhan Thần Mặc rồi. Nếu cô và anh thật sự có tương lai, vậy bản thân chẳng phải sẽ bị bắt nạt chết sao.
Hướng cánh tay ra ngoài: Ý nói giúp đỡ người ngoài.

A!
Lưu Mang nhìn mẹ mình càng nói càng phấn khởi, mà cô lại có chút cảnh giác,
Sao lại có chuyện tốt vậy, lỡ gặp phải lừa đảo thì sao.


Con bé này, chỉ có thích nghĩ theo hướng xấu thôi.


Làm gì có tên lừa đảo nào mà lại đi trả nhiều tiền trước vậy chứ?
Nhan Thần Mặc tiếp lời liền nhận được lời khen ngợi của mẹ Mang Mang.
Nhan Thần Mặc là tài tử khoa tài chính được người người công nhận, lại còn là người ở đây. Cô tin tưởng anh có thể làm được, cho dù có không làm được đi chăng nữa thì mẹ già nhà cô cũng không tổn thất gì.
Nhan Thần Mặc lườm cô một cái, lông mày khẽ nhếch lên, hỏi:
Dù có là mở thử quán nhưng cũng phải có tên chứ?

Tên quán sao? Lưu Mang đúng là chưa hề nghĩ tới, cô cũng biết mấy cửa hàng nhượng quyền không tồi, nhưng đúng là chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mẹ già sẽ mở một quán riêng.

Anh cố ý đó phải không!

Nhan Thần Mặc thấy Trình Nhu đồng ý, đắc ý ngẩng cao đầu, bộ mặt
Em làm gì được anh
làm Lưu Mang làu bàu không thôi.
Trình Nhu thấy hai người liếc mắt đưa tình, cười cười đứng dậy thu dọn bát đũa,
Con nhóc này nhà dì bình thường mà yên tĩnh chút thì mới có bộ dáng của con gái, mà lúc điên rồi thì còn điên cuồng hơn cả con trai đấy, không ai trị nổi nó đâu. Con đúng là người đầu tiên đấy.

Nhan Thần Mặc cười thương lượng:
Tên là Trà sữa Lưu Manh em thấy sao?

Trà sữa Lưu Manh, nghe cũng có chút thú vị, những người trẻ tuổi thường thích những cái tên có chút cổ quái hiếm lạ.
Chỉ là cái tên quán này là từ miệng Nhan Thần Mặc mà ra, Lưu Mang lại cảm thấy ảo não.

Cửa hàng và phòng trọ ở khu trường đại học nói cho cùng thì cũng rẻ hơn nhiều ở khu biệt thự, dì nghĩ thế nào.
Anh nói tiếp.
Trình Nhu gật đầu, bà cũng chỉ mới tới nơi này, không quen thuộc chút nào với hoàn cảnh ở đây, chỉ cần có một nơi để sống yên phận là được rồi. Nhưng sau này lại phát hiện ra giá nơi rẻ nhất trong khu biệt thự cũng đã cao gấp mấy lần ở những nơi khác, bà thực sự đã từng tính đến việc đi tìm chỗ ở mới.
Trình Nhu do dự một chút, mãi vẫn không trả lời. Lúc này Lưu Mang lại không hề khách khí nữa,
Ừ, cứ như vậy đi.

Trình Nhu nghĩ ngợi, gật đầu rồi lại lắc đầu,
Như vậy mỗi ngày đi đi về về cũng không tiện, nếu dì tới khu trường đại học thì nhà dì chẳng phải sẽ để trống sao.
Nói xong, mẹ Mang Mang xấu hổ nói,
Thần Mặc, dì cũng không ngại con cười chê. Con không hiểu số tiền này đối với dì có ý nghĩa thế nào đâu, nhà người ta có thể tùy tiện bỏ mười, mười mấy vạn tiền ra để đầu tư, còn số tiền này là chỗ dì đã tích góp trong suốt mấy năm nay. Nếu lỡ may xảy ra vấn đề gì, dì và Mang Mang chắc chắn không vượt qua nổi.

Lưu Mang nghe xong cúi đầu, mẹ già nhà cô lấy vấn đề gia cảnh nghèo khó của nhà mình để thăm dò Nhan Thần Mặc, đồng thời cũng nói rõ sự thật trước mắt. Từ khi hai người họ rời khỏi người cha nghiện rượu, bà vẫn một thân một mình nuôi cô lớn lên, còn vay tiền cho cô chuyển trường tới học ở một trường tư nhân, học phí mỗi năm lên tới mấy vạn. Mãi đến khi cô lên đại học mới khá khẩm hơn một chút. Mấy năm nay có thể nói gia đình cô rất túng quẫn, cô đã từng thấy mẹ mình vì muốn tiết kiệm tiền sinh hoạt một tuần cho cô mà cả tuần chỉ ăn dưa muối. Những chuyện này, cô từ trước tới nay đều không hề kể với ai, kể cả Lê Xuyên cũng chưa từng được nghe đến. Dù sao thì những ngày tháng đó quá khổ cực, khổ cực tới mức cô không dám nhớ lại.
Nhan Thần Mặc nghĩ ngợi, nói:
Chỗ tiền này là đủ rồi, nếu không thì,
vẻ mặt anh nghiêm túc,
Dì cứ ở đây nhận đơn hàng đã, chuyện mở cửa hàng để con nghe ngóng thêm giúp dì, nói không chừng có thể tìm thấy chỗ ở khác.

Lưu Mang nhanh chóng đứng dậy, không vui nói:
Con buồn ngủ rồi,
nói xong liền híp mắt nhìn Nhan Thần Mặc, giống như đang nói,
Mời đi không tiễn, anh từ đâu tới thì liền quay về chỗ đó đi.



Sớm vậy sao?
Nhan Thần Mặc nhìn đồng hồ, mới gần mười một giờ.

Lưu Mang giả bộ hắt xì một tiếng, thấy mông anh vẫn dính trên ghế, đôi mắt chậm chạp chăm chú nhìn anh,
Anh còn chưa đi sao?


Nhan Thần Mặc đưa tay vuốt sống mũi, nhìn quanh bốn phía, một chút cũng không hiểu ý cô, ngược lại còn đi về phòng bếp lễ phép hỏi Trình Nhu,
Dì ơi, ngày mai bên công ty đặt bao nhiêu cốc trà sữa vậy ạ? Liệu có cần làm qua đêm không?



Cũng khoảng một trăm cốc,
Trình Nhu lau nước trên đôi đũa, cười nói với anh,
Trà sữa đều phải làm mới mà, sáng mai làm cũng kịp...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.