Chương 32: Giành phòng của cô
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1634 chữ
- 2022-02-04 05:19:19
Em ấy đi tắm rồi ạ.
Nhan Thần Mặc bình thản đáp. Lưu Mang mặc đồ ngủ lau khô tóc, cô bị cận thị nhẹ nên suýt chút nữa nhận nhầm anh thành Lê Xuyên8.
Chậc, sao anh ấy vẫn còn ở đây vậy? Không phải nói là phải đi về sao! Sao lại chạy về nhà cô rồi vậy. Nhan Thần Mặc, anh còn định làm trò3 gì nữa?
Con biết rồi, con biết rồi mà,
cô xoay người, hai mắt phát ra ánh sáng kì lạ,
Mẹ, mẹ biết không, lần đó Nhan Thần Mặc đánh nhau giỏi thật, nhưng cũng xấu hổ ghê lắm luôn.
Nói xong, cô không nhịn được mà cười lên, cười đến mức không dừng lại được, dù sao chuyện đó cũng là lần cô khó xử nhất từ lúc sinh ra tới giờ,
Lúc con với tên kia đánh nhau, không cẩn thận túm tụt cả quần của anh ấy. Lúc đó...
Con gái thì phải ra dáng là con gái chứ, cẩn thận kẻo dọa con trai nhà người ta chạy mất đấy.
Trình Nhu cũng cười rộ lên với con gái,
Mẹ thấy Thần Mặc đối xử với con rất tốt, nhưng đừng có bắt nạt người ta đấy.
Mẹ già nhà cô lúc ngủ không thích bật đèn.
Cô lại sợ tối, sợ ngủ một mình, mặc dù vậy, cô cũng đã lâu không ôm mẹ ngủ rồi. Lưu Mang kéo kéo gối dưới đầu mẹ mình, không ngừng trằn trọc qua lại, cảm thấy khó chịu vì thiếu đi cái gì đó.
Mang Mang, con với Thần Mặc quen nhau thế nào thế.
Mẹ già nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, lẩm bẩm hỏi.
Lưu Mang nửa nằm nửa ngồi, dựa vào đầu giường, oán trách kể lại chuyện giữa hai người họ với bà.
Nhan Thần Mặc lấy chiếc điện thoại đã sập nguồn ra tỏ5 ý mình cũng không rõ, lại nghe thấy Mang Mang chậm rãi đáp,
Mười một rưỡi rồi.
Mười một giờ rưỡi, tàu điện ngầm cũng dừng hoạt động rồi. Ngoại trừ lấy điện thoại gọi xe ra thì anh cũng không còn cách nào khác nữa, mà hai mẹ con họ trước giờ đều không ra ngoài buổi đêm, trong nhà cũng không có số điện thoại của hãng taxi nào hết.
Anh bước đến sát cô, làm cô vấp ngã ngồi xuống giường, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo chút chọc ghẹo,
Dù sao em cũng nhìn thấy rồi mà, nhìn thêm mấy lần thì có sao.
Lưu Mang giơ gối chặn thân thể nóng rực của anh đang dán sát vào mình, ánh mắt quay vòng, đỏ mặt thấp giọng nói,
Lưu manh!
Bởi vì em chiếm ít diện tích hơn anh mà.
Lưu Mang hai tay chống eo, nghiêm túc nhìn anh.
Nhan Thần Mặc đánh giá cô từ trên xuống dưới, khúc khích cười một tiếng:
Vai em cũng không bé hơn vai anh là mấy, về độ dài người hả, đúng là...
Anh
Chậc
một tiếng, giọng điệu đắc ý nghe rõ là ghét,
Em cứ nói thẳng ra là lùn hơn anh là được rồi.
Đủ độc đấy tên Nhan Thần Mặc kia, giành phòng chiếm giường của cô còn chưa nói, lại còn dám bình tĩnh mà chế giễu cô. Tưởng là cao một mét tám thì khủng lắm sao, Diêu Minh còn cao hơn hai mét kìa.
Nhan Thần Mặc ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn Lưu Mang đang hung ác nhìn mình chằm chằm, anh vỗ đệm xốp, trêu chọc nói,
Em đã mong muốn chen chúc ngủ cùng anh tới vậy, anh cũng không để ý đâu, nhưng mà phải đợi anh đi tắm trước đã.
Ầy! Mẹ già nhà cô sao vậy, người bị bắt nạt là cô đấy có được không. Cô có tà tâm nhưng lại không có gan làm gì, khó khăn lắm mới có gan chỉnh đốn Nhan Thần Mặc một chút thì liền bị anh phát hiện, sau đó tình huống lại trở thành cô tự làm mình xấu hổ.
Con biết rồi mà!
Lưu Mang lẩm bẩm quay người xuống giường,
Mẹ ngủ đi, con đi lấy gối.
Mẹ!
Lưu Mang sốt ruột, quay sang nhìn mẹ già nhà mình rồi lại quay sang nhìn Nhan Thần Mặc đang khó xử. Sao ngủ ở phòng cô được chứ, đến việc để anh tới nhà cô đã miễn cưỡng mà đồng ý rồi. Ôi trời, Nhan Thần Mặc làm sao có thể đồng ý được chứ, người ta là đại thiếu gia đó. Phòng ngủ của anh phải lớn gấp bốn, năm lần phòng cô, mà giường của anh cũng rộng đến mức đủ để cho năm, sáu người cùng nằm.
Nghe Nhan Thần Mặc nói vậy, Lưu Mang cũng cảm thấy có chút vất vả, nếu đổi lại là cô thì đừng nói giờ này, dù có là tám, chín giờ tối đi chăng nữa, thì cô cũng không dám đi ra ngoài một mình đâu. Cô còn thật sự có chút lo lắng cho Nhan Thần Mặc, lỡ trên đường anh gặp phải cướp bóc trấn lột hay lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao.
Thế sao được,
Trình Nhu phản đối,
Nửa đêm nửa hôm ra ngoài cũng không an toàn,
bà nhìn phòng Lưu Mang đang mở cửa,
Không thì tối nay con ngủ ở phòng Mang Mang...
Hự! Mặt Lưu Mang trong nháy mắt đỏ bừng, nhanh chóng vơ lấy điện thoại đang sạc ở đầu giường rồi lui về. Cô không dám chắc Nhan Thần Mặc sẽ làm ra chuyện gì nữa, dù sao anh cũng thuộc trường phái diễn xuất, lỡ như anh đè cô, rồi lại ra vẻ bị cường bạo trước mặt mẹ cô thì làm sao. Vậy chẳng phải là cô thiệt to rồi à?
Diêu Minh: Cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp của Trung Quốc, đã từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association, anh có chiều cao lên đến 2.29m.
Vậy con đành làm phiền rồi.
Nhan Thần Mặc xoay người tiến một bước về phía Lưu Mang, khó xử đồng ý. Thấy Trình Nhu bớt phiền muộn mà cười cười ra khỏi phòng, anh liền giơ ngón tay hình chữ V với Lưu Mang.
M nó! Anh đúng là cố ý mà.
Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang thấy anh đi qua, bước thẳng vào phòng mình, cô vội vàng đuổi theo, dính sát vào anh lầm bà lầm bầm,
Anh đừng bảo em chuyện tối nay ngủ lại phòng em đều là do anh tính toán đấy nhé.
Anh giương khóe môi, gật gật đầu.
Phòng em nhỏ dữ như vậy, giường cũng hẹp nữa, liệu anh có quen ngủ ở đây không?
Lưu Mang gấp gáp. Vừa rồi bản thân còn lo lắng cho anh đêm hôm phải đi về một mình, còn giờ chỉ hận không thể đá bay anh ra ngoài.
Nhan Thần Mặc vỗ vỗ chiếc chăn bông màu hồng phấn, động tác tự nhiên như giường của mình,
Em ngủ quen được thì sao anh lại không ngủ được chứ.
Trước đây em cũng ngủ trên giường anh rồi, giờ anh ngủ lại thì mới công bằng chứ.
Ông trời ơi, cái logic thần thánh gì thế này? Nhan Thần Mặc, anh mới tốt nghiệp mầm non có phải không!
Ôi,
Trình Nhu tự trách bản thân không tiếp đón Nhan Thần Mặc tử tế,
Muộn thế này rồi con về cũng không ổn lắm...
Không sao đâu ạ, con cũng quen đường về, đi bộ khoảng năm, sáu phút ra đầu đường chắc sẽ có taxi thôi,
Nhan Thần Mặc không đồng ý, giống như bản thân thường tới đây đi dạo,
Nếu như không có taxi thì con đi thêm mấy phút ra bến xe, giờ này xe chuyến đêm vẫn còn thôi ạ.
Học tới kì hai rồi mà con còn xảy ra nhiều chuyện vậy sao,
Mẹ Mang Mang mở mắt nhìn con gái, nghe tới chuyện trong con hẻm kia, bà nhắc nhở,
Sau này con đừng xen vào mấy chuyện như vậy nữa, lỡ bị thương rồi thì mẹ phải làm sao.
Lưu Mang vừa nhắc tới chuyện trong con hẻm liền hăng say, trước đây cô đã định kể với mẹ rồi, nhưng đều quên mất tiêu. Cô là kiểu người đã có chủ đề để nói chuyện là sẽ nói không ngừng lại được.
Không đợi Lưu Mang mở miệng đuổi khách, Nhan Thần Mặc cầm chiếc điện thoại trên quầy đông lạnh lên, tạm biệt Trình Nhu,
Dì, mai c9on sẽ giúp dì tìm cửa hàng mặt tiền. Giờ con về trước đây.
Trình Nhu cảm kích nhìn chàng trai, mãi tới khi nghe thấy tiếng điện thoại của 6Nhan Thần Mặc tự động sập nguồn mới sực tỉnh, hỏi:
Chao ôi, bây giờ là mấy giờ rồi.
Mẹ!
Dù sao thì mai cũng không phải đi học, cứ nghỉ ngơi tốt rồi hẵng về. Giờ này con đi về như vậy dì thực sự không yên tâm chút nào.
Ngoài sân về đêm tối đen như mực, mượn chút ánh đèn ở ngoài hắt vào, Lưu Mang nhanh chóng đi qua nhà chính. Thấy đèn trong phòng mình chưa tắt, cô đập mạnh cửa, một lúc sau Nhan Thần Mặc mới trần truồng ra mở cửa cho cô. Chiếc quần boxer màu xanh dương đậm càng tôn lên thân hình hoàn hảo của anh,
Tới đây là muốn chen chúc với anh hả.
Khóe môi anh nâng lên, nụ cười gian xảo lại rất đẹp trai.
Tránh ra!
Lưu Mang bước vài bước tới bên giường, nhặt chiếc gối bị anh coi thành gối ôm lên, giống như ôm búp bê trợn mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói ra một câu,
Đáng xấu hổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.