Chương 33: ĐIỂM CẤM KỴ CỦA ANH


Lúc cô rời giường rửa mặt đánh răng xong, trên bàn đã xếp đầy các loại đồ ăn sáng. Oa, mẹ già nhà cô lần này sộp thật, mua tận năm phần thức ăn8, lại còn toàn là món cô thích nữa chứ.


Mẹ,
Lưu Mang thấy trong sân không một bóng người, nhìn quanh bốn phía, lại thấy mẹ mình đang3 bận rộn làm trà sữa, hỏi,
Cái tên Nhan Thần Mặc đâu rồi mẹ.


Tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra từng tiếng lách ca lách cách,
9Thằng bé đi chạy bộ buổi sáng rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy.

Chạy bộ buổi sáng? Ha, ngủ nhờ ở nhà người khác mà vẫn còn có thể nhàn h6ạ thoải mái đi tập thể dục. Đúng là không coi mình là người ngoài tí nào mà.
Lưu Mang thấy cổng mở toang, nhặt một cái bánh mì sâu róm5 lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Sương mù buổi sáng chưa tan hết, lại thêm lớp khói bụi nghiêm trọng ở thành phố S, nên bầu trời bên ngoài trắng đến mù mịt, chỉ có thể nhìn rõ được những vật trong bán kính mười mét đổ lại.

Ồ, em nhớ ra rồi.
Lưu Mang đột nhiên nâng giọng, giống như đang đợi Nhan Thần Mặc nhận lỗi,
Lúc trước anh đánh anh Lê Xuyên, còn làm kinh động đến cha mẹ hai bên mà, chắc hai người quen nhau từ lúc ấy hả.

Lưu Mang đắc ý đợi đáp án của anh, nhưng đổi lại lại là một gương mặt âm trầm. Sắc mặt anh cực kì xấu, giống như mẹ mình vừa mất vậy.

Tên Lê Xuyên ấy kể với em sao?
Giọng anh lạnh lùng, mang theo một tia hoài nghi.
Sau đó chỉ cần mỗi lần cô tò mò về mẹ Nhan Thần Mặc thôi, không đợi cô mở mồm hỏi, Nhan Thần Mặc liền ngay lập tức đổi một chủ đề khác chặn họng cô. Lưu Mang liền biết được người mẹ kia chính là một trong những điều cấm kỵ của anh.
Lưu Mang nhìn Nhan Thần Mặc, ngây ngốc gật đầu,
Em có nghe qua chút ít.

Nhan Thần Mặc không nói câu thứ hai liền bước vào sân, ngồi đó im lặng uống nước.
Còn có thể uống nước, còn có thể ăn sáng, xem ra tâm tình của anh cũng không tệ đến mức như cô nghĩ. Lưu Mang khoanh hai tay trên mặt bàn, chống cằm trên mu bàn tay, giương mắt nhìn chằm chằm đợi anh trả lời.
Nhan Thần Mặc liếc cô một cái, cầm đôi đũa trong tay lên gõ vào đầu cô,
Mau ăn sáng đi, nhìn cái gì chứ!

Thôi được rồi, anh không muốn nói chuyện kia. Nhưng chuyện đã qua rồi sao lại không muốn nhắc lại chứ, người khơi chuyện là anh ấy mà. Nhớ lại thái độ của anh với Lê Xuyên dạo gần đây, không động thủ cũng không cãi nhau, coi như người lạ cũng coi là thái độ tốt nhất rồi. Dù sao đi chăng nữa, anh Lê Xuyên cũng là bạn tốt nhất của cô, cô nhất định phải tranh thủ lúc này làm rõ mọi chuyện. Nếu không sau này giữa hai người họ sẽ lại càng thêm bối rối.
Trình Nhu mặc tạp dề, ngó đầu ra, không thấy Nhan Thần Mặc đâu, hỏi,
Thần Mặc đâu rồi?

Lưu Mang không cho là đúng thu dọn,
Kêu là đi tìm cửa hàng mặt tiền cho mẹ rồi.

Mẹ Mang Mang vừa nghe, rửa sạch tay, cởi tạp dề trên người xuống, nói,
Đi sớm vậy sao? Cậu ấy đi một mình à?

Thôi được rồi, lại là câu này. Lưu Mang mất hứng, chắc nam sinh người ta là như vậy. Tự dưng phát cáu, tự dưng không vui, tự dưng ép buộc mình, đương nhiên là trừ anh Lê Xuyên ra.
Nhan Thần Mặc ăn sáng xong, vội vàng tạm biệt cô, bỏ lại một bàn đồ ăn thừa thãi để cô giải quyết.

Mẹ, mẹ có cần con giúp gì không,
Lưu Mang hỏi mẹ già trong phòng,
Hay mẹ ra ăn sáng trước đi.


Vâng.


Con cũng quá tự nhiên rồi, cũng không đi cùng thằng bé, lỡ nó cần người giúp thì biết tìm ai.

Lưu Mang ngây ngẩn nhìn mẹ mình. Đi xem cửa hàng không phải chỉ là đi xem địa điểm, xem diện tích to nhỏ ra sao, thương lượng tiền thuê thôi sao, còn khó khăn thế nào nữa chứ.

Không quen.
Nhan Thần Mặc cực kì lạnh lùng trả lời, giống như người đi đường từ chối nhận tờ rơi quảng cáo.

Vậy sao anh lại nhìn chằm chằm dì ấy vậy.
Lưu Mang truy vấn.
Trực giác nói cho cô biết, Nhan Thần Mặc nhất định có quen biết dì Bùi vừa đi ngang qua. Nhưng anh lại phủ định.
Trên đường, Nhan Thần Mặc đứng quay lưng lại với cô, ánh mắt vẫn rơi trên người một người phụ nữ đang chạy bộ phía trước, một lúc lâu vẫn không dời đi. Bóng dáng người phụ nữ chạy bộ buổi sáng dần biến mất trong tầm mắt của họ, Nhan Thần Mặc mới quay lại, gương mặt lạc lõng nhìn Lưu Mang đang quan sát anh.
Bánh mì sâu róm: Một loại bánh mì cuộn làm từ bột mì, sữa bột, sữa tươi, đường,... có hình dạng dài và có viền vắt bên trên nên trông giống hình sâu róm.

Anh quen dì Bùi sao?
Lưu Mang hoài nghi hỏi anh.

Anh ghét anh Lê Xuyên tới vậy sao? Cuối cùng thì anh ấy làm gì đụng đến anh vậy. Vừa mới nhập học anh đã đánh anh ấy, lại còn hại anh ấy bị thương nữa.
Lưu Mang lầm bầm, tuy đã là chuyện hai năm trước rồi, nhưng cô vẫn tò mò. Lê Xuyên là một anh chàng đẹp trai hoàn mỹ, gia giáo tốt, biết đối nhân xử thế, có tài năng lại có học vấn. Trong mắt cô, anh Lê Xuyên còn hơn cả bất cứ thịt tươi nhỏ nào trong showbiz.
Thịt tươi nhỏ: người nổi tiếng là nam giới trẻ tuổi đẹp trai và có nhiều người hâm mộ.
Nhan Thần Mặc cắn một miếng bánh bao chay, hạ mắt nhìn cô một cái, thoải mái đáp:
Nhìn cậu ta thấy khó chịu thôi.

Lưu Mang hiền lành gật đầu, thấy gương mặt đẹp trai của anh bị thay bằng vẻ cứng đờ, cô không dám hỏi nhiều. Cô sợ bản thân lại vô tình nhắc đến điểm cấm kỵ của anh .
Có lúc chính cô cũng không thể hiểu, bản thân từ khi nào bắt đầu để ý đến điểm cấm kỵ không muốn nhắc tới của Nhan Thần Mặc như vậy. Cô không sợ anh tức giận, không sợ anh ép buộc mình, nhưng lại sợ nhất là anh không nói gì mà rời đi, sau đó không thèm để ý đến cô nữa, giống như người qua đường chưa hề quen biết.
Nhớ lúc trước cô ở nhà bác Nhan, mỗi lần nói chuyện đều hỏi Nhan Thần Mặc rằng mẹ anh đâu, anh chỉ đáp lại một câu
Ly hôn rồi.
Cô lại đòi anh cho xem ảnh, thực ra cô chỉ là đơn thuần muốn xem xem người phụ nữ mang gen hoàn hảo như vậy nhìn như thế nào thôi, nhưng Nhan Thần Mặc chỉ nhìn cô một cái, lạnh lùng đáp
Không có.

Quả nhiên, chưa đến một lúc sau người có bản lĩnh - Nhan Thần Mặc đã gửi tin nhắn đến,
Dụng cụ máy móc của dì có bao nhiêu, khoảng cần bao nhiêu mét vuông? Trà sữa làm xong là đóng gói đi luôn hay còn cần chỗ để nữa?



Đóng gói mang đi luôn.


Đào đâu ra tiền mà làm chỗ ngồi cho khách vào thư thái thưởng thức chứ. Lưu Mang nghĩ.


Mẹ đã nói rồi,
Trình Nhu trách móc,
Thần Mặc chắc chưa đi xa đâu, con đi cùng cậu ấy đi. Dù sao thì người ta cũng chỉ là có lòng tốt mới giúp đỡ thôi, con là chủ nhà mà sao không thèm quan tâm chút nào vậy.



Con biết rồi, con biết rồi!
Lưu Mang làu bàu, cầm lấy túi xách đi ra ngoài,
Vậy tối nay con về thẳng trường luôn đó.



Ừ, có tin gì thì báo cho mẹ.
Trình Nhu giờ mới yên tâm phần nào.

Sáng sớm mùa đông, tới bảy, tám giờ trời mới sáng dần, trên đường người đi lại tấp nập, vội vã bắt xe buýt để đi làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.